Kết quả 1 đến 10 của 21

Threaded View

  1. #1
    Nốt trầm xao xuyến Core Member
    Ngày tham gia
    06 Jul 2006
    Đang ở
    Thềm nhà đầy hoa
    Tuổi
    33
    Bài viết
    1,023
    Thanks
    2
    Thanked 3 Times in 2 Posts
    Rep Power
    60

    Mặc định 20-11 năm nay của con

    Hôm nay, con về thăm lại trường. Con dậy sớm, đứng trước gương, mãi ko biết nên mặc gì cho ngày hôm nay. Phải mặc làm sao để nhìn chững chạc, ra dáng 1 sinh viên chứ. Con mỉm cười trước gương, nghĩ tới những nơi mình sẽ đi, những việc mình sẽ làm trong ngày hôm nay, trong lòng tràn ngập 1 niềm vui sướng. Cảm giác lạ lắm, háo hức lắm...
    Con mặc lại chiếc áo đồng phục đã ủ ấm con suốt 3 mùa đông qua (và ngay cả bây giờ con vẫn mang theo). Con đi trong sân trường, dường như con vẫn là học sinh. Sân trường vẫn đẹp như ngày nào. Vẫn hàng cây xanh đã bao đêm theo con vào giấc ngủ cùng tà áo dài trắng. Vẫn dãy nhà 4 tầng, con nghe đâu đây tiếng mình chạy nhảy, nô đùa... Cây liễu một thời con nép mình chụp ảnh. Mọi thứ yên bình, tĩnh mịch trong 1 buổi sáng mùa thu đẹp trời. Con nghĩ rằng mình đang mơ, giấc mơ trở thành SV mà thôi, chứ thực ra, con vẫn là 1 con nhóc lớp 12...
    Con chụp ảnh trường mình. Những góc sân, khoảng trời quen thuộc quá. Nó có trong những bức ảnh hồi cuối năm. Nhưng lúc đó, phượng nở 1 màu nhức nhối, còn bây giờ, có hàng xà cừ rụng lá vàng đón con...Đâu đó vang lên lời 1 bài hát " Trường xưa hỡi chúng tôi về đây...Nhìn tôi xem giờ nay khác xưa rồi..."
    Con đi dọc hành lang, nghe tiếng bước chân hối hả những ngày cặm cụi đi lấy sổ đầu bài mỗi sáng sớm. Theo thói quen, con vừa đi vừa thả hồn vào khoảng sân rợp bóng. Trời thu, hình như sương giăng giăng. Con thấy mọi thứ huyền ảo quá! Hay là con đang mơ...?
    Con về thăm thầy cô. Một nỗi sợ hãi mơ hồ của trẻ con làm con thoáng chút ngập ngừng...Con sợ thầy cô quên con...Con ghen tị khi thấy thầy cô nhắc đến khóa mới...Nhưng chỉ một chút thôi...Lòng con sung sướng vô cùng khi thấy thầy cô rạng rỡ đón con...
    Con ngồi lại với thầy cô. Thấy mình bé lắm. Con thích nghe thầy cô hỏi han. Con thích nhìn đám bạn nô đùa, pha trò. Vẫn từng ấy gương mặt, ngồi bên nhau trong những giờ phút hiếm hoi thế này...
    Con nhớ đến thầy - thần tượng của con suốt 1 thời tuổi nhỏ. Thầy đã từng nói:" Điểm mạnh và cũng là điểm yếu của con chính là luôn TIN"...Mười năm rồi, con vẫn nhớ như in câu nói ấy, và càng ngày càng nghiệm ra nó đúng biết bao...
    Con nhớ đến thầy. Người ko ngần ngại đánh con vào tiết sinh hoạt cuối tuần khi con phá xe đạp của bạn, rồi bày ra bao nhiêu trò nghịch dại khác. Người phong tặng con danh hiệu "Hoa hậu quét nhà" khi con lóng ngóng vụng về cầm chổi quét sân trường. Người mang đến cho con niềm yêu thích với môn Toán, cho con cảm giác phấn khích khi nhằn ra được 1 bài toán khó!
    Con nhớ đến cô. Người gieo vào con niềm yêu thích với môn Văn. Cô bảo: "Học văn là học làm người". Cô đưa con đến với bao mộng mơ giữa cuộc đời nhiều bon chen này...Cô khơi nguồn cảm xúc cho con...
    Con cảm ơn thầy. Thầy bảo thầy muốn học sinh của mình dũng cảm bơi ra biển lớn chứ ko phải quanh quẩn trong cái ao làng tù túng. Đến bây giờ, khi con chán nản, định cho cái môn học một thời là thế mạnh của mình rơi tự do, thì tin nhắn động viên của thầy đã kéo con lại. Và con biết rằng, mình phải luôn cố gắng, để xứng đáng!
    Con cảm ơn cô. Chiếc vòng ABESY - Always beside you mà cô tặng ngày con thành sinh viên có sức nặng ghê gớm. Nó nghiêm khắc nhắc nhở con nỗ lực, sống tốt từng ngày cô ơi! Làm sao con sa ngã được khi đeo nó, cô nhỉ?
    Em cảm ơn cô. Mặc dù cô bảo em có thể gọi cô là chị, nhưng em ko làm được cô ơi. Thật lòng ko chỉ đơn thuần coi cô là 1 cô giáo, mà còn là 1 người chị, người bạn lớn. Nhưng em vẫn muốn gọi cô là "Cô" - như vị trí ngày đầu em gặp cô. Cô kiên nhẫn ngồi nghe em nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cô động viên khi em nhắn tin kêu ca mệt mỏi vì những áp lực từ sức nóng của kì thi lớn nhất đời...
    Con cảm ơn thầy cô vì đã cho con được sống trong tình thầy trò nồng ấm, vì đã củng cố trong con niềm tin vào những người cầm phấn khi mà ngày ngày con phải đối mặt với bao nhiêu tin ko hay về đồng nghiệp của thầy cô. Cảm ơn vì đã cho con những giây phút sống lại với thời áo trắng khi ngồi bên thầy cô ôn lại những kỉ niệm xưa...Cảm ơn thầy cô vì những phút giây ngoài giờ lên lớp, những khi thầy cô sống giữa đời thường, nhưng vẫn đáng kính biết nhường nào!
    Và con thấy mình may mắn vô cùng khi có một ngày như ngày hôm nay!
    Lần sửa cuối bởi Precious Stone, ngày 20-11-2008 lúc 09:58 PM. Lý do: Nhầm tí
    Trong cuộc sống,ngoài cái tên ra,những thứ khác đều nên tự quyết định



Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •