Hà Nội – Chiều và mưa – Hắn khóc

Trưa. Giời đen kịt. Mây đen ùn ùn kéo đến.
Hắn.
Vừa nhận một nhiệm vụ vô cùng cao cả: Đi tìm một cái quạt mới thay cho cái quạt mới đi đời tối qua.
Hắn.
Tí tửng dắt xe đi ra Nguyễn Trãi. Lang thang đó xem giá cả thế nào.
Rồi hắn thấy. Hình như có mưa. Ừ, có lẽ. Rồi… Ào ào ào ào……. Hik, mua thật rồi còn gì nữa. Hik.
Hắn phóng vội phóng vàng về. But mưa ngày một to. “Khốn thật“. Hắn chửi thầm. “Nắng cho lắm vào rồi giờ mưa. Mà mưa lúc nào không mưa. Đè lúc ông đang tí tửng.”
Hắn đành dừng lại. Tấp vào bách hóa Thanh Xuân trú phát. Bao nhiêu con người cũng đang chen chúc ở đó. Nhưng có bao nhiêu kẻ đang chửi thầm như hắn thì hắn chịu. Hắn cũng chả quan tâm làm gì.
Mưa to khủng khiếp. Trong chốc lát, con đường đã ngập lên. Chắc cũng đến 20Cm. Đến phát nản với những con đường ở đây. Hắn lại nghĩ về cái “ngõ nhỏ, phố nhỏ, căn nhà bé xíu” chỗ hắn. Chắc nước lên tới 30cm rồi.
Ừm, ồn ào. Quá ồn ào… Xung quanh bao nhiêu là người. Hắn đôi khi ghét ồn ào. Nhất là trời mưa như thế này. Hắn mong mọi người xung quanh hắn biến quách đi cho mình hắn hưởng cơn mưa này. Hắn chờ lâu lắm rồi. Đã tận mấy ngày, giời toàn chỉ có nắng. Nắng vật.
Lạ. Hắn vừa chửi ở trên kia. Giờ hắn lại nói thích. Thật ra thì cũng chẳng lạ lắm. Trên kia hắn chửi là do đang tự dưng hắn dính mưa. Chứ nếu quăng cho hắn cái áo mưa hoặc giả dụ lúc ra ngoài hắn có vác cái áo mưa đi thì chắc hắn đang hả hê lắm. Hắn hả hê nhìn “những con người” kia trú mưa hoặc chạy như ma đuổi để tránh vài giọt nước. Nực cười.
Thật ra. Hắn thích mưa.Hắn. Có nhiều dự định với mưa lắm. Nào là. Một ngày nào đó. Giời mưa to vào. Chủ nhật thì tốt. Hắn sẽ leo lên một con xe buýt. Con số 1 hoặc 21 chẳng hạn. Rồi thì hắn ngồi trên đó. Lượn hết phố này đến phố khác mà mưa chẳng chạm vào chút nào. Thong thả nhìn dòng người qua lại. Mà chi phí lại rẻ. 6000 cả đi lẫn về. Hắn có ý định lâu lắm rồi nhưng chưa làm đc.
Rồi thì hắn mong. Cái này hắn vẫn đang mong thôi vì đang ngoài tầm với. Hắn mong có một “ai đó” đi với hắn. Trong một buổi mưa như hôm nay chẳng hạn. To cũng đc. Mà nhỏ cũng được. Miễn là mưa. Hai đứa sẽ đi sóng đôi trên vỉa hè. Nói đủ thứ chuyện mặc cho mưa rơi, bỏ mặc dòng đời hỗn loạn, bỏ mặc tất cả. Chỉ hai đứa thôi. Mưa không phải là vật cản. Mưa là xúc tác.
Hắn thích mưa. Vì mưa mát lắm. Và mang đến cho hắn một cảm giác cô đơn, lạnh lạnh, yên tĩnh. Hắn cô đơn mà. Biết thế. Đôi lúc hắn muốn co lòng mình lại. Giấu nó trong một cái vỏ ốc chắc chắn để chẳng ai khám phá ra. Đôi lúc hắn muốn thật yên tĩnh. Hồi bé. Hắn thích nhìn mưa rơi trên sân nhà. Cái sân rộng thênh thang. Nó ngồi trên hè ngó xuống. Mưa lộp bộp. Mẹ hắn ra ngoài đồng chưa về. Hắn có 1 mình. Ngồi đó. Lạnh lắm. Nhưng hắn cứ ngồi.
Hồi bé. Hắn có lắm chuyện hồi bé nhưng hắn chẳng kể với ai. Hồi bé của hắn là một kỷ niệm với quê, cánh đồng, với lũ bạn.
Giờ quê hắn cũng khác. Toàn đường bê tông. Hắn không thích đường bê tông, kô thích đường nhựa. Hắn thích đường đất – con đường nóng cẳn cát mỗi lần hắn đi học, đi bằng chân đất, không có dép mà đi. Nhưng hắn thèm lắm. Hắn thèm được 1 lần đi trên con đường đó. Giữa trưa nắng, Cảm nhận cái nóng bỏng dưới chân.
Hắn. Thèm cái mùi thơm của rơm rạ trời mưa. Nhà ai đó nấu cơm. Cái mùi rơm không lẫn vào đâu được. Hắn thích ngửi cái mùi đó. Bình yên đến lạ kỳ. Bình yên như bến đỗ của nó. Bao giờ…. Đến bao giờ nó lại có cảm giác bình yên đó.
Hắn. Đang nhớ quê. Nhớ ông bà hắn ở quê.
Mưa vẫn rơi.
Hắn.
Tự dưng rồi hắn bước ra. Dắt xe. Hắn không đạp nữa. Cũng không vội vã nữa, Hắn từ từ dắt xe về. Hắn muốn ngấm cái lạnh của mưa. Hắn muốn cảm nhận cái quất rát mặt của hạt mưa. Hắn muốn lạnh, hắn muốn rát cho quên hết đi. Hắn không muốn nghĩ gì nữa. Hắn. Đi chỉ có một mình. Ước muốn 2 người dưới mưa bao giờ thực hiện được đây.
Hắn đi chầm chậm trong mưa. Hắn bắt đầu thấy lạnh. Cái cô đơn trong hắn đang bùng dậy. Một cách mãnh liệt, ngoan cố và bướng bỉnh. Đâu đó trong hắn, hắn thấy mình như một phần thừa của xã hội. 21 tuổi. Hắn chưa làm được gì. Chưa có được một cái gì.
Về nhà. Bác hắn la trời. Mặc kệ. Hắn đang để cái bướng bỉnh trong hắn bùng dậy. Hắn đang muốn thế. Hắn lủi thủi lên phòng. Thay quần áo, xuống ăn cơm. Hắn chỉ nói mỗi một câu: “Mưa to quá“.
Chiều. Hắn online. Chờ một cái ID quen thuộc. Chẳng thấy đâu. Hắn định viết vào Blog. Nhưng nếu ai cũng biết Blog thì diễn đàn sẽ tuyệt chủng. Và hắn bắt đầu viết.
Hắn nghe Bad day. Nghe No Promises. Hợp cho một ngày mưa.
Tạnh rồi.
(hrockvn – http://www.daoduytu.net/forum/showthread.php?t=3624)

You can leave a response, or trackback from your own site.
Máy chủ được tài trợ bởi VietIDC | Sử dụng WordPress và giao diện iEducation để xuất bản nội dung.