Kết quả 1 đến 5 của 5
  1. #1
    Phong Vân huyền thoại
    Ngày tham gia
    07 Mar 2008
    Đang ở
    1 nơi rất ảo....
    Tuổi
    31
    Bài viết
    3,677
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Rep Power
    60

    Wink Totto - chan & cô bé bên cửa sổ

    Cuốn sách xuất bản lần đầu tiên đã hơn ¼ thế kỷ, vậy mà giá trị của nó, có lẽ vẫn còn vẹn nguyên và sẽ còn được nhân lên nữa, chừng nào tình yêu thương còn tồn tại, và chừng nào những “người lớn” chúng ta còn mong muốn tìm thấy yên bình trong những ngọn nguồn tươi mát và sáng trong của tâm hồn trẻ thơ.


    Tốt-tô-chan, nhân vật chính của câu chuyện, là một bé gái đáng yêu, nhưng vì tính hiếu động khá đặc biệt của mình mà em đã bị đuổi học ngay khi vào lớp 1.


    Lý do?
    “…đúng vào lúc cô giáo hy vọng rằng, nghĩ đến trật tự, em ấy có thể trở về chỗ ngồi, thì Tốt tô chan bỗng gọi to đoàn hát rong ăn mặc loè loẹt đang đi ngang qua. Phòng học ở ngay tầng trệt nhìn ra đường phố là niềm vui và cũng là nỗi khổ của cô giáo. Chỉ có một hàng rào thấp ngăn cách, cho nên bất kể ai cũng có thể nói chuyện dễ dàng với những người qua lại. Nghe Tốt-tô-chan gọi, những người hát rong đến ngay bên cửa sổ. Thế là Tốt-tô-chan nói to với cả lớp “Họ đến rồi đấy!” và tất cả học sinh trong lớp ùa ngay đến bên cửa sổ, nói chuyện với những người hát rong.


    “Chơi bài gì đi!” Tốt-tô-chan đề nghị và thế là đoàn hát rong, vốn thường đi qua trường lặng lẽ, dùng ngay các nhạc cụ như kèn cla-ri-nét, cồng, trống, đàn ba dây biểu diễn cho học sinh xem trong lúc cô giáo tội nghiệp chẳng biết làm gì ngoài việc kiên trì chờ đợi cho đến khi cuộc vui kết thúc. Cuối cùng, cuộc biểu diễn chấm dứt, đoàn hát rong ra đi, còn học sinh trở về chỗ của mình. Tất cả, chỉ trừ Tôt-tô-chan. Khi cô giáo hỏi: “Tại sao em còn đứng đó?” Tốt-tô-chan trả lời một cách nghiêm túc: “thưa cô, có thể là ban nhạc khác sẽ đến. Và thật là tiếc nếu họ đến mà chúng em không được gặp”.

    - Hôm qua, Tốt-tô-chan lại tiếp tục đứng bên cửa sổ như thường lệ. Tôi tiếp tục giảng bài, nghĩ rằng em ấy lại đứng đợi những người hát rong thì bỗng nhiên tôi nghe thấy em ấy hỏi một người nào đó” “Bạn đang làm gì thế?” Từ nơi tôi đứng, tôi chả nhìn thấy ai và tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đó em lại hỏi: “Bạn đang làm gì thế?”. Em không nói chuyện với người đi trên đường mà với một ai đó ở trên cao kia. Tôi bắt đầu tò mò và cố nghe tiếng trả lời nhưng không thấy gì….Tôi đi đến bên cửa sổ xem con bà đang nói chuyện với ai. Khi tôi ngoái đầu ra ngoài cửa sổ nhìn lên, tôi thấy một đôi chim nhạn đang làm tổ dưới mái hiên của nhà trường. Em đang nói chuyện với đôi chim nhạn!”
    …”

    Và mọi chuyện bắt đầu, những ngày tháng tuyệt vời của cô bé Tốt-tô-chan trong ngôi trường mới, một ngôi trường rất đặc biệt, dành cho những em bé “đặc biệt”, với một thầy hiệu trưởng cực kỳ đặc biệt và phương pháp giáo dục vô cùng đặc biệt – trường Tô-mô-e, thầy hiệu trưởng Kô-ba-y-a-si…


    “…Giờ ăn trưa đã tới, giờ phút mà Tốt-tô-chan hằng mong đợi. Đây là lúc để các bạn giới thiệu “những thức ăn của biển và của đất”. Thầy hiệu trưởng nói câu đó để diễn tả một bữa ăn đủ thành phần dinh dưỡng. Thay cho cách nói: “Phải luyện cho con em chúng ta ăn được mọi thức ăn” hoặc “Yêu cầu các bậc phụ huynh cho con em mình ăn trưa đủ chất dinh dưỡng”, thầy hiệu trưởng kêu gọi các bậc cha mẹ hãy cho thêm vào khẩu phần ăn trưa của học sinh “những thức ăn của biển và của đất”. “Những thức ăn của biển” là hải sản như cá, cua, tôm, tép, hàu, sò…Còn “những thức ăn của đất” là nông sản-ví dụ như cơm, rau, quả, thịt lợn, thịt bò, thịt gà…


    …Hôm trước, trong lúc Tốt-tô-chan đang mải theo dõi một cách thèm muốn bữa ăn trưa của các bạn mình, thì thầy hiệu trưởng đến, và xem tất cả các hộp cơm trưa.


    - Cháu có những thức ăn của biển và của đất không? – ông vừa hỏi vừa kiểm tra từng hộp một. Thật vui khi nhận mặt những thức ăn mà các bạn “đưa từ biển lên và lấy từ đất liền”. Có những trường hợp vì mẹ quá bận, nên thức ăn mang theo chỉ có thức ăn của biển, hoặc của đất. Nhưng không sao. Khi thầy hiệu trưởng đi kiểm tra, vợ ông cũng đi theo, ngực đeo một chiếc tạp dề trắng, hai tay cầm hai cái xoong. Nếu thầy dừng lại trước mặt một học sinh nào đó và nói “biển” thì lập tức bà vợ ông gắp ngay hai viên chả cá từ chiếc xoong “biển” ra cho em đó. Ngược lại nếu ông nói “đất” thì lập tức bà vợ ông lại gắp ngay những miếng khoai tây rán từ chiếc xoong “đất” ra cho.
    …”

    Ở đó, em có những người bạn cũng thật đặc biệt.

    Là bạn Y-a-su-a-ki-chan
    “…Đó là ngày em hẹn gặp Y-a-su-a-ki-chan. Đây là một công việc bí mật, nên cả cha mẹ bạn và cha mẹ Tốt-tô-chan đều không biết. Em mời Y-a-su-a-ki-chan đến thăm cây của em. Học sinh trường Tô-mô-e mỗi em chiếm một cây trên sân trường làm cây riêng của mình để leo trèo…Các em coi cây “của mình” là tài sản riêng, và vì vậy nếu muốn leo lên cây của người khác thì phải nói rất lịch sự: “Xin lỗi, tôi có thể vào “nhà” được không?” Vì Y-a-su-a-ki-chan bị bại liệt, nên chưa bao giờ em leo lên cây hay nhận một cây nào đó là của mình. Đó cũng chính là lý do khiến Tốt-tô-chan mời bạn đến thăm cây của em.

    …Y-a-su-a-ki-chan nhìn cái thang đứng với vẻ lo sợ, sau đó em nhìn Tôt-tô-chan, mồ hôi ướt như tắm. Y-a-su-a-ki-chan cũng toát mồ hôi. Em nhìn lên cây. Rồi với một sự quyết tâm, em đặt chân lên bậc thang thứ nhất. Hai em không hề chú ý đến chuyện phải mất bao nhiêu thì giờ để Y-a-su-a-ki-chan leo lên tới đỉnh thang. Nắng mùa hè gay gắt, nhưng Tốt-tô-chan không mảy may quan tâm, em chỉ cố hết sức đẩy Y-a-su-a-ki-chan lên đến nấc thang cao nhất. em đứng ở phía dưới tay nhấc chân bạn, đầu đội mông bạn để người bạn khỏi bị lắc lư. Y-a-su-a-ki-chan cũng đã cố hết sức mình và cuối cùng cũng leo lên tới đỉnh thang…Nhưng lên đó, cả hai lại thất vọng. Tốt-tô-chan leo lại lên chạc ba nhưng em quá nhỏ và gầy nên không tài nào đủ sức để giúp Y-a-su-a-ki-chan chuyển từ thang sang cây được. Nắm lấy đầu cái thang đứng, Y-a-su-a-ki-chan nhìn Tốt-tô-chan. Tốt-tô-chan như muốn khóc. Em thèm được mời Y-a-su-a-ki-chan leo lên cây của mình để khoe với bạn nọi thứ…Nhưng em không khóc. Em sợ rằng nếu mình khóc thì Y-a-su-a-ki-chan cũng sẽ khóc theo mất. Em nắm tay bạn.Vì bị bại liện nên các ngón tay của Y-a-su-a-ki-chan sát vào nhau…Em cầm tay bạn một lúc lâu. Rồi em nói: - Hãy nằm xuống và mình sẽ cố kéo bạn lên!…Trông thật nguy hiểm vô cùng. Nhưng Y-a-su-a-ki-chan hoàn toàn tin ở bạn và Tốt-tô-chan đã lấy tính mạng mình bảo đảm cho bạn…Cuối cùng cả hai em đã đứng đối diện với nhau trên chạc cây. Gạt mớ tóc ướt đẫm về phía sau, Tốt-tô-chan cúi chào lịch sự: -Vui mừng mời bạn đến thăm cây của tôi. Y-a-su-a-ki-chan tựa lưng vào thân cây mỉm cười e thẹn. Em nói: - Cho phép tôi vào “nhà” bạn nhé!…”


    …và


    “…Trong quan tài, Y-a-su-a-ki-chan nằm im, mắt nhắm, chung quanh toàn hoa…Tốt-tô-chan quỳ xuống, để bó hoa cạnh tay bạn và khẽ chạm vào bàn tay quý mến em đã từng nắm lấy nhiều lần…Em thì thầm với Y-a-su-a-ki-chan: - Tạm biệt! Có thể chúng ta sẽ gặp nhau đâu đó, khi nhiều tuổi hơn, và có lẽ lúc ấy bạn sẽ không còn bị liệt nữa… Rồi Tôt-tô-chan đứng dậy, nhìn Y-a-su-a-ki-chan một lần nữa. Em nói: - Đúng rồi, tôi quên cuốn “Túp lều bác Tôm”. Bây giờ thì tôi không trả lại bạn được nữa rồi. Tôi sẽ gửi lại bạn khi chúng ta gặp lại nhau!…”


    Là bạn Tai-chan, “chàng trai” mà em vô cùng yêu mến, người đã nói là lớn lên sẽ không lấy em làm vợ vì em đã thắng cậu ấy trong cuộc thi vật Sumô. “…Tốt-tô-chan hối hận lắm. Không biết cái quái quỷ gì đã xui khiến em đánh bại cậu con trai làm em quý mến đến mức ngày nào cũng gọt bút chì cho cậu ta? Nhưng bây giờ thì muộn mất rồi.



    Em không thể là cô dâu với cậu ta nữa rồi. Tốt-tô-chan quyết định: “Dù sao mình vẫn tiếp tục gọt bút chì cho cậu ta. Mình yêu cậu ấy.”


    Là bạn Ta-ka-ha-si, người bạn thân “chân tay đều ngắn cũn, lại vòng kiềng …và người lớn đều biết là cậu không thể lớn được nữa” nhưng lại là ngôi sao thể thao sáng chói trong trường Tô-mô-e.


    Là…


    Cuốn sách là một tập hợp nhiều những câu chuyện nho nhỏ, be bé nhưng vô cùng đáng yêu và đáng để suy ngẫm…Truyện không có giá trị nghệ thuật gì nhiều (theo ý kiến chủ quan của tôi ^..^) ngoài việc đã “kể” rất nhẹ nhàng và gần gũi với tâm hồn trẻ nhỏ. Có điều chắc chắn, ai-đã-từng-là-trẻ-con đều sẽ tìm thấy mình trong những câu chuyện ấy.


    Những “thăng trầm” của cô bé đã không ít lần khiến tôi bật cười, bật khóc, “lên cơn” thèm khát, thậm chí tự lên giây cót tinh thần trong một lúc rã rời nào đó của tâm hồn…
    Một cuốn sách thật đáng để đọc, để cười, để khóc và để nghĩ suy…Cũng thật đáng để có và nâng niu, trân trọng!


    Một cuốn sách đã đem đến cho tôi những niềm vui be bé và những nỗi buồn nho nhỏ đáng yêu, chia sẻ cùng mọi người và mong ai đó cũng tìm thấy điều gì đó dù là bé nhỏ cho mình *..^

    Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
    Lươn lẹo luồn lách lại leo lên


  2. #2
    Tu luyện đệ tử ĐDT Member
    Ngày tham gia
    19 Oct 2008
    Đang ở
    Độc thân Hội !!!!
    Bài viết
    221
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    51

    Mặc định Re: Totto - chan & cô bé bên cửa sổ

    hy! truyện ni hay. Nhưng mà em thik cái trường đó vs ông Hiêu trưởng. Đúng là trường đào tạo ra nhận tài. Học lại rõ sướng nữa chứ. Kể mà Việt Nam mình cũng có trường như thếd thỳ sướng

    CASSIOPEIA được tạo nên bởi 5 NGÔI SAO

  3. #3
    Tu luyện đệ tử
    Ngày tham gia
    30 Sep 2008
    Đang ở
    D2T
    Bài viết
    246
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    51

    Mặc định Re: Totto - chan & cô bé bên cửa sổ

    chuyện này e đã đọc cách đây 2 năm ... rất hay ... ví dụ như đoạn khi tôt - tô - chan đang còn học ở trường cũ , trong tiết học lấy ra lấy vài từng đồ dùng ... v .. v... đến trường mới thì bạn bè , thầy cô và ngôi trường đó đều rất đặc biệt
    [img]http://emo.huhiho.com/set/bofu/46.gif[/img][img]http://emo.huhiho.com/set/bofu/46.gif[/img][img]http://emo.huhiho.com/set/bofu/46.gif[/img]

  4. #4
    Phong Vân huyền thoại
    Ngày tham gia
    19 Aug 2008
    Đang ở
    đào duy từ skul
    Bài viết
    394
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    51

    Mặc định Re: Totto - chan & cô bé bên cửa sổ

    Truyện hay.
    Thích nhất những đoạn Tot-to-chan ăn cơm trong nhà ăn...thầy hiệu trưởng thì tuyệt vời..lúc cho hs ở lại đêm để thấy đoạn tàu được mang về cũng hay. Hay..hay đoạn nào cũng hay.

  5. #5
    Hắc Long Kỳ Hiệp DDT Friend
    Ngày tham gia
    28 Jun 2007
    Đang ở
    Memory!
    Bài viết
    363
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    55

    Mặc định Re: Totto - chan & cô bé bên cửa sổ

    Mò vào 4rum hiếm hoi lém mới gặp dc 1 topic ntnay`
    Công nhận truyện này hay và ý nghĩa........đọc rùi sẽ thấy nền GD của Nhật ntn...........mới lớp 1 lớp 2 mà cậu bé..tên j quên mất rùi...vẫn hằng ngày làm thí nghiệm đấy thui..........
    Ấn tượng nhất đoạn Tottochan đánh rơi ví và quá trình tìm lại........
    Hiện text ẩn<-- Không có ai xứng đáng với những giọt nước mắt của bạn, người xứng đáng với chúng thì chắc chắn sẽ không để bạn phải khóc. Vì vậy đừng lãng phí thời gian với những người không có thời gian dành cho bạn -->

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •