Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Tuyết Đen!

  1. #1
    Phong Vân huyền thoại
    Ngày tham gia
    07 Mar 2008
    Đang ở
    1 nơi rất ảo....
    Tuổi
    31
    Bài viết
    3,677
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Rep Power
    60

    Mặc định Tuyết Đen!

    Chương 1: Bắt đầu từ một nụ hôn

    Đám cưới tang tóc.

    Đám cưới quý tử của huyện lệnh lão gia chưa gì đã trở thành đại tang.

    Tiệc cưới đã chuẩn bị sẵn. Cờ hoa chăng đầy. Xiêm y lộng lẫy đã đưa tới nhà dâu. Cậu ấm Vĩnh Phúc kết hôn với đại tiểu thư võ đường Lưu gia, tên gọi Đông Tử. Có nghĩa võ đường danh giá nhất huyện sẽ được sát nhập vào nhà quan. Có nghĩa quan huyện khỏi phải e dè Lưu gia kia ngoài mặt là võ đường, danh chính ngôn thuận, nhưng thực chất trong có bè phái với sơn tặc hay không.

    Quan trọng hơn nữa, Lưu Đông Tử là một trong những thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng lại võ thuật đầy mình. Từ khi cậu ấm Vĩnh Phúc tình cờ gặp được và tình cờ nhận một cái tát của Đông Tử, hắn đã quyết định bằng mọi giá phải đem Đông Tử về làm thê tử. Để đứa con gái ngang bướng kia hằng ngày phải mang khăn ấm cho cậu chùi chân.

    Vậy mà, ngay ngày rước dâu, Đông Tử lại chết ngắc. Chết cứng đờ.

    Thoạt đầu nhà gái giấu giấu giếm giếm, từ năm ngày trước lễ đã kiên quyết không cho gặp mặt. Sau huyện lệnh lão gia làm dữ, Lưu gia mới thú nhận Đông Tử đi bảo tiêu một chuyến hàng sang huyện bên đến sát ngày hôn lễ mới về.

    Huyện lệnh lão gia nghĩ rằng cô dâu bỏ trốn nên đùng đùng cho lính truy bắt, cả võ đường họ Lưu bị bao vây trong suốt năm ngày liền. Chỉ chờ có người vùng dậy là lính sẽ giết sạch võ đường, viện rằng “phản lại triều đình”. Chiêu cũ xì.

    Cô dâu bỏ trốn, vậy mà chuyến hàng Đông Tử bảo tiêu thật đã đến nơi an toàn. Chủ chuyến hàng quả quyết Đông Tử đã quay về, họ còn nói Đông Tử nôn nóng muốn về sớm để không lỡ hôn lễ. Vậy mà 5 ngày sau đó, đoàn bảo tiêu vẫn không thấy tăm hơi.

    Quân lính cày nát cả những huyện lân cận, vẫn không thấy manh mối. Như thể Đông Tử cùng 10 bảo tiêu đã bốc hơi vào không trung.

    Lưu gia trang thề sống thề chết rằng Đông Tử sẽ trở về đúng ngày thành hôn, lại cho người chuẩn bị hôn lễ như không có gì xảy ra.

    Đúng thật, sáng ngày cưới, đoàn bảo tiêu trở về. Đông Tử cũng trở về.

    Đoàn bảo tiêu không nói một lời, ai nấy mặt mày thất sắc, về đến nơi thì lăn ra ói mửa. Đông Tử cũng chẳng giải thích gì, chỉ lẳng lặng mặc áo cưới và trang điểm kĩ càng.

    Huyện lệnh lão gia thấy thế mới nơi lỏng lệnh bao vây võ đường. Và lễ kết hôn bắt đầu đúng dự định.

    Đến khi chuẩn bị hành lễ, cô dâu Đông Tử bảo chóng mặt xin uống hớp trà. Uống xong thì mặt mày tái ngắt, lăn đùng ra đất, lay sao cũng không dậy. Khi lang y đến thì mặt Đông Tử đã trắng toát, môi thâm tím, mạch và nhịp thở cũng tắt mất.

    ”Cô dâu chết rồi!” - lang y phán. “Trúng độc mà chết”. Khách mời lẫn chủ hoảng hốt vứt hết những ấm trà trong tiệc. Nhưng lạ thay, không thấy chất độc được bỏ ở đâu.

    “Xem ra cô dâu đã bị trúng độc cách đây mấy ngày rồi” - thầy y phán thêm, trấn an mọi người.

    Vĩnh Phúc không tin, xông lại, tận tay chạm vào xác cứng đờ rồi điên tiết đòi xử tội cả võ đường vì cô dâu tự tử.

    Ngay lúc đó, từ trên trần, bông tuyết rơi lác đác xuống áo cô dâu.

    Bông tuyết đen như than.

    Mọi người ngước nhìn lên mới thấy một hắc y nhân bịt mặt ngồi trên thanh gác trần. Đó là một thanh niên cao lớn, gương mặt che kín dưới mặt nạ bằng bạc ngả sang đen. Phần lộ ra chỉ có đôi mắt với ánh nhìn rất lạnh lẽo nhưng có lẽ nếu không che mặt đi, gương mặt có thể rất dễ nhìn. Hắn mặc áo choàng đen, lại dắt nhiều ống kim loại quanh người như một bộ giáp. Tayđeo găng cũng đen, cầm theo một cây gậy kim loại.

    Hắc y nhân hờ hững nhìn. Một con bọ cạp lớn ngọ nguậy đuôi bò chầm chậm trên vai hắn. Hắn cũng chẳng có vẻ phiền gì về nó. Con vật ngọ nguậy bò phủi lớp bụi đen trên áo choàng xuống.

    Bụi nước đá.

    Bụi tuyết.

    Bụi tuyết màu đen.

    Hắc y nhân có lẽ đã ngồi quan sát đám cưới ngay từ đầu nhưng không ai hay biết. Hắn không nói gì, cũng chẳng có vẻ muốn gây hấn. Nhưng diện mạo và trang phục toát lên vẻ kì dị, lạnh lẽo và chết chóc.

    Đến khi cả đám khách lẫn chủ tiệc cưới nháo nhào thì con người kì dị này thong thả phi thân xuống. Liếc nhìn xác cô dâu Đông Tử lúc này đã bắt đầu cứng đờ, nhếch mép rồi thong thả bước ra cửa.

    Nhà Vĩnh Phúc và cả Lưu gia tuốt gươm định cản lại nhưng một người trong đoàn bảo tiêu sống sót trở về hét lên:

    ”Đừng! Chết đó!!!”

    Cả hai gia tộc mới định thần nhìn kĩ. Tuy người khách bí ẩn này không trang bị gươm giáo, nhưng đâu đó trong chiếc áo, có thể thấy lấp lánh ánh bạc của vảy rắn khi những con vật này uốn éo, cựa quậy, và những con nhện đen to lớn thì đong đưa trong chiếc áo choàng.

    Người khách bước ra cửa mà không bị cản trở gì. Cả đám tiệc yên lặng như tờ tránh đường cho hắn bước. Chỉ có tiếng rít của loài rắn trong mỗi bước tiến và có cái gì đó rất lạnh lẽo về con người này. Khi hắn bước đi, toàn thân như bao bọc bởi một lớp khí lạnh, và bụi tuyết đen lại thỉnh thoảng rơi lác đác.

    Đến khi người lạ đi khuất, bảo tiêu khi nãy mới cất nên lời: “kẻ đó là... là... chính là hắn đi cùng với đám dị nhân trong rừng. Chính hắn giết Đông Tử“.

    Lang y đang chẩn bệnh cho Đông Tử, nghe thế ré lên, buông xác xuống. Đến lúc này, mọi người mới thấy rõ một dấu hoa tuyết màu bầm đen nổi trên cổ Đông Tử.

    Dương Kiến Minh, một bậc thầy về võ thuật có mặt trong đám cưới, cũng là sư phụ của huyện lệnh công tử Vĩnh Phúc nhận ra ngay dấu đen đó. — “Ta biết cái dấu này...” Ông hốt hoảng.

    “Bốn năm về trước cả võ đường Hàn gia ở huyện Đông Sơn hơn hai trăm nhân mạng đã bị đầu độc chết với dấu đen y như vậy. Trong giới sát thủ nổi tiếng cả thiên hạ chỉ có một người có khả năng dùng loại độc này... Tên đó nhất định là....”

    * * *

    Đông Tử ngạc nhiên khi nhận ra ông lão gù và đứa con dị tật cùng người vợ nghèo mà đoàn bảo tiêu dừng lại cho thức ăn hóa ra không phải dân thường. Ông lão gù thoạt đầu tưởng già nua yếu ớt nhưng kì thật nhanh nhẹn, khỏe mạnh khác thường. Cái lưng gù như mai rùa, cứng như sắt thép. Lão già đưa lưng ra đỡ rồi dùng cặp chuông đồng đánh 10 bảo tiêu nhà họ Lưu lăn quay. “Đứa con dị tật” tuy bộ dạng nhăn nhóm như thằn lằn, mặt mày rúm ró xấu xí, nhưng đánh đòn nào ra đòn đó, lại thêm bộ móng tay sắc nhọn như dao, đánh xong hay lè lưỡi liếm sạch máu trên móng. Người phụ nữ đi cùng chẳng thèm nhúng tay vào trận giao tranh, ả chỉ đứng phe phẩy quạt như người ngồi xem một trò hay, lâu lâu lại tỏ ra thất vọng khi Đông Tử ra đòn hụt. Ả có vẻ chán khi hai gã dị nhân loáng cái đã hạ gục 10 Lưu gia bảo tiêu.

    Xem ra, Đông Tử và 10 người trong Lưu gia không phải đối thủ của ba người này. Ba người bộ dạng kì lạ, trừ người phụ nữ xinh đẹp ra, đều xấu xí dị tật, nhưng đều là những cao thủ đã luyện võ nhiều năm, thế gian không bao nhiêu người.

    Đó là chuyện năm ngày trước.

    Trên đường về, Đông Tử gặp ba người. Thoạt đầu họ giả dạng gia đình đi xin ăn, kêu rên đói khát. Đông Tử nghĩ tới đám cưới sắp đến, lòng buồn buồn, lại thấy gã gù và gã dị tật bộ dạng ghê tởm nên mới trúng kế lại gần. Thế là thoáng cái, đoàn người bị đánh bầm dập, lóp ngóp giữa rừng. Chỉ mình Đông Tử còn đứng vững bởi lẽ mỗi khi gã gù chuẩn bị ra đòn hay gã dị tật muốn ra vuốt thì người phụ nữ lại hét lên: “nhẹ tay thôi, coi chừng hư cái mặt nó!” Thế là cứ như mèo vờn chuột một mình, Đông Tử bị hai người vừa vờn vừa đánh.

    Lát sau Đông Tử kiệt sức, ngồi phệch xuống, mặc kệ hai tên quái nhân vừa cười vừa giỡn vòng quanh.

    ”Các người là ai? Các người muốn giết thì giết, bọn ta trên đường về, không còn vàng bạc châu báu đâu mà cướp!” Đông Tử nói. Có lẽ chuyến đi này, trên lúc nào hết, Đông Tử muốn gặp sơn tặc. Nếu bị giết giữa rừng, cô khỏi phải quay về làm vợ Vĩnh Phúc !

    “Ta không phải cướp! Cũng chẳng thích giết người!” - người phụ nữ nói — “tiểu nha đầu này thiếu hiểu biết thật. Gặp cao thủ mà không biết thi lễ!”

    ”Nếu biết thì đâu có giỡn với tụi mình lâu như vậy!” - gã gù cười khà khà. Gã kéo áo chùi mồ hôi, điệu bộ hể hả, gã chùi chùi cặp chuông cho sáng loáng lên rồi nheo mắt nhìn Đông Tử. “Tiểu nha đầu này cũng khá. Nếu để vài năm, chắc chắn sẽ còn tiến xa!”

    ”Tiếc quá!” - Gã dị tật nói — “Hoán Diện Nhân tỉ lại muốn dung mạo của nó ngay hôm nay! Vả lại, tôi đã phát chán với khuôn mặt của bả rồi!”

    Nghe đến đây, Đông Tử chợt nhận ra ba người là ai. Người phụ nữ đỏng đảnh kia là Hoán Diện Nhân vậy hai người còn lại chỉ có thể là Cự Giải Lão Lão và Hiết Hổ công tử. Họ là ba trong số thập bát dị nhân nổi tiếng giang hồ.

    Thập bát dị nhân, thiện ác lẫn lộn, đều là 18 người diện mạo kì lạ, võ công phi phàm và hành tung xưa nay không mấy người biết. Đông Tử từng nghe đồn đại về họ nhưng không ngờ ba trong số ấy lại xuất hiện tại đây.

    Hoán Diện Nhân tiến lại gần Đông Tử xăm soi gương mặt cô “Trông cũng tàm tạm... gương mặt này đơn giản quá, không hợp phong thái của ta. Nhưng dẫu sao khuôn mặt ta cũng đã cũ rồi” Ả nói, tay gãi gãi má, gãi đến đâu thì lớp da tróc đến đó như thạch cao khô. Một con mắt vì thế cũng chảy xệ xuống.

    Hoán Diện Nhân vốn hữu sinh vô diện. Đông Tử nhớ lại... Ả bắt người rồi dùng công lực đổi gương mặt mình lấy dung nhan của người đó. Hóa ra trận giao tranh vừa rồi, là vì Hoán Diện Nhân muốn thử công lực và muốn gương mặt của Đông Tử. Đông Tử nhìn kĩ gương mặt hiện tại của Hoán Diện Nhân, đoán biết đó sẽ là khuôn mặt của mình sau khi tráo đổi. Hoán Diện Nhân lúc nào cũng chọn thiếu nữ đẹp nên gương mặt ả không đến nỗi nào... khổ nỗi khuôn mặt hiện thời của ả hơi lớn tuổi và lại cũ nên đã bắt đầu vỡ ra từng mảnh.

    Kệ, không phải lúc lựa chọn. Chưa lúc nào, Đông Tử lại giống người sắp chết đuối vớ được cọc như vậy.

    ”Tỉ tỉ muốn gương mặt của tôi? Tôi sẵn sàng đổi cho! Thậm chí, tỉ tỉ còn có thể vào quan gia làm con dâu hưởng vinh hoa phú quý!” Đông Tử gạ gẫm.

    Hoán Diện Nhân phá lên cười “Sao? Bị ép gả cho ai à? Ta đây kim ngân châu báu thích là có, chẳng cần làm vợ thế thân cho ai đâu”.

    Bị đoán trúng, Đông Tử hơi chột dạ nhưng cũng nảy ra một ý “nhưng ta đã bị gả đi rồi, lại vào nhà quan nữa, ngươi đi lại với gương mặt ta, thế nào cũng bị bắt! chi bằng hãy giả làm ta, qua hết đám cưới là được rồi!?”.
    ------------------------------------------
    Hoán Diện Nhân và hai gã dị nhân phá lên cười, xem ra họ chẳng quan tâm đến chuyện quan quân truy đuổi và càng không quan tâm đến “tâm sự” của Đông Tử.


    Tuy nhiên khi Hoán Diện Nhân vận công định ra tay hoán đổi diện mạo thì Hiết Hổ cản lại:

    ”Khoan đã. Tiểu nha đầu này vui đấy. Đem nó về tối nay có thêm người uống rượu cùng!”

    Gã gù khoái chí đồng tình.

    Thế là Đông Tử tối đó gật gà gật gù với ba gã dị nhân trong túp lều rách nát gần đó, vừa uống rượu vừa bàn chuyện tào lao còn. Còn 10 bảo tiêu đầu đi cùng, thương tích đầy mình thì bị đá vào chuồng ngựa phía sau.

    Gã gù Cự Giải lão lão thật không già như lão tự xưng. Gã có tấm lưng gù, khi cởi áo ra mới thấy nứt nẻ như mai rùa. Nhân diện lão cũng không dễ nhìn hơn được mấy chút nhưng được có đôi mắt khá hiền từ. Lão uống vào thì kể xấu cả bọn 18 người. Rằng tuy võ công cao cường nhưng chẳng qua chỉ là những con người dị tật bị xã hội bỏ rơi.

    Như Hiết Hổ công tử, vốn là con rơi của một vị quan nào đó. Vì là đứa con ngoài mong đợi nên vừa sinh ra đã bị vợ chính của ông ta đuổi giết. Được gia nhân thương tình giấu vào ống tre nên mới thoát chết. Nhưng từ đó mang dị tật, tay chân biến dạng, mặt mũi cũng không ra hình người, suốt đời muốn lùng sục lại danh tính.

    Hoặc Hoán Diện Nhân từng là đứa trẻ không có gương mặt, không có giới tính, thế gian ruồng bỏ. Hoán Diện Nhân không thích kể chuyện mình xấu, ả bực ra mặt và càng uống rượu nhiều hơn. Lúc say bí tỉ Hoán Diện Nhân lại nói giọng ái nam ái nữ khiến Đông Tử càng thấy gã gù nói đúng.



    Hiết Hổ vốn tò mò muốn truy tìm thân phận của mình nên nghe “quan gia” thì cứ gặng hỏi xem Vĩnh Phúc là ai. Đông Tử kể, Vĩnh Phúc là đứa con cưng được nuông chiều thái quá. Lần đầu gặp, Đông Tử không biết gã là ai, cứ thấy gã ăn mặc đỏm dáng đi kèm là cả bọn nô tì. Gã nói câu nào, cả bọn hùa theo đồng tình như dàn nhạc đệm. Hai người giành nhau mua ngựa tại chợ rồi Vĩnh Phúc vô tình chạm vào nơi không nên chạm của Đông Tử thế là lãnh cái tát trời giáng. Cũng vì thế mà muốn thu phục Đông Tử về.

    Chuyện chán ngòm kể xong nhìn lại, ba gã dị nhân đã ngoác miệng ngủ từ khi nào. Đông Tử lợi dụng tình thế định bụng chuồn nhưng rồi lại phân vân. Tuy bề ngoài xấu xí dị hợm, ba kẻ dị nhân này có vẻ đáng thương hơn đáng sợ và bản thân Đông Tử cũng là kẻ đáng thương. Nghĩ vậy, Đông Tử kéo chăn đắp cho gã gù rồi đứng dậy rót nước uống.

    Đúng lúc đó, cửa mở ra và người áo đen bước vào. Người này cao lớn mặc toàn màu đen che kín da và đeo mặt nạ bạc ố đen, khi bước vào bụi tuyết màu đen bay tung tóe, cả phòng như có hàn khí tràn theo.

    Nhìn thấy Đông Tử, người đó hơi ngạc nhiên, cất giọng trầm trầm không chút hứng thú: “Ai đây? Đem vứt đi!”

    ”Gương mặt mới của ta đó. Đừng đụng vào” Hoán Diện Nhân đã nhỏm dậy từ khi nào. Bọn dị nhân có vẻ không thích lại gần người này. Hắn đi đến đâu, Hiết Hổ và Hoán Diện Nhân tránh ra chỗ đó. Cả hai nhị quái này còn dè chừng, xem ra người này rõ ràng không phải bậc tầm thường.

    Người áo đen cúi sát Đông Tử nhìn cho rõ dung mạo.

    - “Xấu xí quá!” - Anh ta kết luận. ÒBà chị thích kiểu mặt này từ khi nào?”

    Đông Tử đang say say, lại bị kẻ đeo mặt nạ chê mình xấu thì bực lắm, thuận tay kéo mặt nạ của người đó ra. “Vậy xem ngươi đẹp thế nào?” Đông Tử nói. Xong, hối hận ngay. Vì tháo mặt nạ ra, người này quả thật anh tuấn một cách đáng ngạc nhiên. Gương mặt rắn rỏi, đôi mắt sáng, hàng mày rậm. Diện mạo rất dễ nhìn và thậm chí, là loại nam tử khiến nữ nhi mê mệt hơn là hạng người phải che mặt sau miếng sắt kia. Đông Tử ngạc nhiên đến sững sờ, còn người này cau mày vội vã dùng tay che mặt lại.

    ”Gương mặt ngươi... lẽ ra không nên giấu đi mới phải”. Đông Tử nhỏ nhẹ, mặt đỏ cả lên. Có lẽ sau ba quái nhân kì dị cô gặp cả ngày, và những chuyện kể về thập bát dị nhân gớm ghiếc thì đối mặt với một quái nhân đẹp trai như vậy là một điều hoàn toàn không dự đoán trước.

    Hiết Hổ nhếch mép: “Nhầm to!”, hắn cắn vuốt canh cách, tỏ vẻ ghen tị khi Đông Tử đỏ mặt như vậy.

    Hoán Diện Nhân lắc đầu “Con nha đầu ngốc này!”

    Gã gù lúc này mới lồm cồm dậy, thấy sự việc thì vội vã kêu lên “Đông Tử, tránh xa hắn ra!”

    Nhưng gã gù đã muộn một bước...

    Đông Tử và người áo đen đồng loạt cúi xuống nhặt mặt nạ lên. Cả hai vô tình chạm vào nhau và môi Đông Tử phớt nhẹ vào má người áo đen.

    Giống như một nụ hôn thoáng qua.

    Như gió thoảng...

    ... giữa hai người tuy mới gặp lần đầu...

    ... nhưng mà, vừa chạm vào má người áo đen, như có luồng điện mạnh đi qua thân thể, Đông Tử bắt đầu tê dại và ngã quỵ xuống.

    Cả ba gã dị nhân đều bất ngờ trước diễn biến sự việc.

    ”Hai người vừa hun nhau!!!!”

    ”Tiêu gương mặt mới của ta rồi!!!!” Hoán Diện Nhân nói, bất ngờ pha lẫn nuối tiếc.

    Hiết Hổ bò lại gần quan sát Đông Tử chòng chọc như không tin vào mắt mình “Ngươi vừa chạm vào... vào... hắn!”

    Đông Tử không nói nên lời cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng có một luồng chất độc tê buốt từ môi cô lan tỏa cả người khiến Đông Tử không động đậy được. Mọi thứ như mờ đi và Đông Tử chỉ nghe loáng thoáng bọn dị nhân nói chuyện với nhau.

    ”Con bé không biết Vạn Độc Vương”.

    ”Hai người hôn nhau à?”

    ”Không phải hôn!”

    ”Nụ hôn đầu đời à?”

    ”Không phải hôn!”

    Cuối cùng Hiết Hổ cúi xuống gần Đông Tử “Đã bảo nhầm rồi. Hắn đeo mặt nạ không phải giấu mặt, mà để không ai chạm vào! Tên này là Vạn Độc Vương đó có biết không? Toàn thân đều kịch độc, chạm vào là chết đó! Ngay cả bọn ta cũng không dám đụng tới da thịt hắn...”

    ”Nụ hôn đầu tiên à?”

    ”Không phải hôn!!!”

    ”Ôi ngọt ngào quá! Nụ hôn đầu tiên của Vạn Độc Vương!”

    ”Không phải hôn!!!”

    Cả bọn vẫn lao nhao, coi đó là chuyện hi hữu rằng có người hôn Vạn Độc Vương thì trọng đại hơn mạng người. Đông Tử bắt đầu ngất đi, hơi thở cứ dồn dập đuổi nhau.

    ”Xin lỗi, ta không có thuốc giải” Vạn Độc Vương nói, hắn để Đông Tử uống một viên thuốc gì đó khiến cả người Đông Tử bớt tê dại nhưng vẫn yếu dần đi.

    ”Không cứu được thì cầm cự thêm một vài canh giờ làm gì!” Hoán Diện Nhân lúc này đau buồn hơn ai hết “Coi như không đổi mặt nó cho ta được rồi. Ngươi đền cho ta đi”.





    Chương 2: Tiếp nối bằng một nụ hôn

    Cự Giải Lão gù rất bực chuyện Hoán Diện Nhân chỉ ca thán về việc Đông Tử trúng độc không thể đổi diện mạo cho ả mà không quan tâm đến việc Đông Tử sắp chết. Cự Giải Lão thở dài:

    ”Con bé rất dễ thương... thật là đáng thương...”

    Nhưng quả thật, có muốn cũng không làm được gì vì độc chất từ da thịt Vạn Độc Vương thật sự không có thuốc giải.

    ”Vậy làm gì với con bé và lũ người trong chuồng ngựa bây giờ?” Cuối cùng, Hiết Hổ hỏi.

    ”Người gì trong chuồng ngựa?”

    Cả bọn dẫn Vạn Độc Vương vào chuồng ngựa, chỉ vào đám 10 lưu gia tiêu đầu đang nằm la liệt. Nhìn thấy bọn tiêu đầu thương tích đầy mình, Vạn Độc Vương nổi giận. Rõ ràng bọn Hoán Diện Nhân và Hiết Hổ chỉ coi nhà ở như sân chơi, kéo cả đám chiến lợi phẩm đem về bỏ lăn lóc đó. Vạn Độc Vương tối ấy đặc biệt khó chịu trong người, bị bọn Hoán Diện léo nhéo làm phiền thì bực quá tung cho một chưởng, hất văng Hiết Hổ và Hoán Diện Nhân xa ba thước. Bọn tiêu đầu đã bị thương, lại rơi giữa vòng giao đấu nên đã bị thương càng trầm trọng hơn.

    Khi cả đám quay lại nhà chính, Đông Tử đã biến mất.

    Đông Tử chạm vào người Vạn Độc Vương bị trúng độc cực nặng, lẽ ra đã chết trong khoảnh khắc, nhờ viên cầm độc nên còn giữ mạng được vài canh giờ... thế mà lại tự mình bỏ đi đâu mất.

    ”Đi tìm con bé về đi”.

    ”Nụ hôn đầu đời đó!”

    ”Không phải hôn!”

    Cả bọn lại tiếp tục cãi vã. Có lẽ lâu rồi bọn dị nhân này mới thấy chuyện li kì như vậy.

    Trong lúc đó, Đông Tử đã cố gượng được đến khe suối. Đám cưới trong 4 ngày tới. Nếu cả Đông Tử lẫn 10 bảo tiêu đầu không về trong ngày ấy, Vĩnh Phúc huyện lệnh lão gia sẽ được dịp cày nát cả võ đường. Đông Tử vốn muốn chạy trốn đám cưới này, nhưng đến lúc trúng độc gần chết lại muốn quay về nhà.

    Đông Tử gượng dậy băng rừng về. Ngược khe suối không lâu, Đông Tử thoáng thấy ánh lửa. Đến khi lại gần, mới hay không phải người dân vượt rừng mà là một nhóm sơn tặc.

    Bọn sơn tặc đang hành hung một lão bà bà. Lão bà bà tỏ vẻ thất thế, trong bộ quần áo tả tơi, đen đúa, mắt nhìn quanh như muốn tìm sự trợ giúp. Đông Tử bình thường, so với bọn sơn tặc, chắc không biết ai hơn thua, nhưng khi trúng độc rồi đứng không vững, nói gì đến cầm kiếm. Nhưng khi thấy bọn sơn tặc giật túi đồ rồi đá bà lão một phát, Đông Tử không cầm được, lấy hết sức vung kiếm hét lớn:

    ”Bọn giặc kia, khôn hồn thì trả túi hàng lại cho bà bà!”

    Lão bà bà thấy Đông Tử, hí hửng ra mặt: “Chính là nó!!!! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!” Bà ta kêu lên.

    Bọn sơn tặc thấy giữa rừng tự nhiên xuất hiện cô gái xinh đẹp thì mừng quýnh, hú lên thích thú và lăm lăm tiến lại.

    Đông Tử ghì chặt kiếm, định sẽ chiến đấu đến cùng.

    Nhưng đánh đấm là dư thừa vì ngay lúc đó, Vạn Độc Vương lù lù xuất hiện ngay sau lưng.

    Vạn Độc Vương lần này chẳng thèm đeo mặt nạ. Mặt mày cau có, mệt mỏi. Thấy bọn sơn tặc càng bực bội ra mặt. Ánh mắt bình thường chỉ lạnh lẽo giờ hực lên sát khí “Con bé với bà già đi với ta!”

    Bọn sơn tặc rú lên cười. Có lẽ bình thường, danh tiếng Vạn Độc Vương thường gắn liền với người áo đen đeo mặt nạ, bộ dạng hắc ám, chứ chưa nghe Vạn Độc Vương là anh chàng trẻ tuổi, gương mặt điển trai cau có, nói chuyện cộc lốc bao giờ. Vả lại, thập bát dị nhân vốn không cư trú ở khu vực này, nên vô danh tiểu tốt như đám sơn tặc này quả không biết.

    Bọn sơn tặc vung giáo định dần cho hắn một mẻ thì từ bóng Vạn Độc Vương nghiêng dài trên nền cỏ, rắn bắt đầu trườn ra rít phì phò. Lại thêm bụi tuyết đen từ đâu dâng ngập vùng khiến chúng trước sự lạ hốt hoảng bỏ gái chạy lấy người.

    Cả bọn chạy hết rồi Vạn Độc Vương mới cau có nhìn bà già:

    ”Chiêm Tinh Dị Thánh mà không đoán được sẽ có sơn tặc à?”

    Lão bà bà cười khà khà, cúi xuống nhặt túi xách lúc nãy bị giật mất. Lúc này Đông Tử mới để ý trong túi đầy ngọc các loại.

    Bà già trông bình thản lạ, không giống người cô thế vừa bị hành hung. Bà mặc áo choàng dài màu sắc sặc sỡ và đeo đầy những tràng đá.

    Bà liếc Vạn Độc Vương chỉ phán một câu:

    ”Ngươi lo mà cẩn thận tai nạn về cung tên đó!”

    Quay sang Đông Tử, bà tỏ ra đặc biệt quan tâm:

    ”Tiểu nha đầu này... trông dung mạo cũng dễ thương, hơi tầm thường so với ta hi vọng nhưng không sao...”

    Bà đặt tay lên vai Đông Tử mà nhẹ nhàng nói:

    “Đêm nay, ngươi làm gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, chỉ một quyết định của ngươi thôi mà sau này cả võ lâm sẽ náo loạn đấy!”

    Đông Tử không hiểu lão bà bà nói gì. Đông Tử chỉ là con bé võ đường tầm thường, không phải người giang hồ, lại đang trúng độc sắp chết, quyết định gì mà náo loạn nổi võ lâm đây?

    Lão bà bà không giải thích, chỉ nở nụ cười bí hiểm rồi leo lên ngựa gần đó phóng đi mất, tung bụi mù mịt vào Vạn Độc Vương.

    ”Bà già cổ quái chỉ toàn nói nhảm!” Vạn Độc Vương phủi tay.

    Nhưng Chiêm Tinh Dị Thánh, nếu đúng như Vạn Độc Vương gọi lão bà bà, 1 trong 18 dị nhân, tuy không có võ công nhưng là người có khả năng tiên đoán tương lai, quá khứ như thần.

    Vậy càng ngạc nhiên vì bà ta cố công đến đây chỉ để nhìn mặt Đông Tử.

    ”Náo loạn võ lâm” cái gì chứ.

    Bà già đi rồi, chỉ còn mình Đông Tử và Vạn Độc Vương đứng nhìn nhau trân trối.

    “Thuốc cầm độc lúc nãy... chỉ giữ mạng cô đến bình minh thôi!”

    ”Xin làm ơn cho tôi thuốc giải”.

    Không có thuốc giải cho loại độc này”
    ”Vậy anh tìm tôi làm gì?”
    ”Lão gù muốn cô đem 10 gã dỏm đời kia về đi”.


    ”Hãy thả họ ra, họ sẽ tự về”.

    Đông Tử không hiểu Vạn Độc Vương thật sự muốn gì, nhưng cô kiên quyết quay về võ đường. Đông Tử kể lại đầu đuôi hoàn cảnh, dù sắp chết, cô vẫn muốn quay về để mọi người biết cô không chạy trốn, để không liên lụy người trong võ đường.

    Vạn Độc Vương không trả lời. Đông Tử quay đầu lại phát hiện Vạn Độc Vương đã ngã ra đất bất tỉnh từ lúc nào.

    Tình thế rất éo le. Vạn Độc Vương mà ngay cả bọn dị nhân còn dè chừng lại tự nhiên bất tỉnh. Đông Tử chỉ còn vài canh giờ để sống lại phải lựa chọn giữa đi tiếp hay quay lại xem Vạn Độc Vương thế nào.

    Chưa hết, Vạn Độc Vương toàn thân có nhiều rắn, nhện độc, tiến lại gần hắn đã là một chuyện khó khăn.

    Ấy thế mà Đông Tử quyết định ở lại, không đi tiếp. Sau khi dùng que cây vứt hết đám rắn nhện và xua đám tuyết đen xung quanh Vạn Độc Vương đi, Đông Tử mới phát hiện hắn bị thương rất nặng.

    Một vết tên bắn ghim rất sâu và đầu tên vẫn còn trong lưng có vẻ đã lâu đang nhiễm trùng trầm trọng. Lão bà Chiêm Tinh Dị Thánh quả tương đoán y như thần.

    Chưa hết, trên người Vạn Độc Vương chi chít thẹo, lại còn có vết dao đâm trước ngực và vết móng tay cào bong cả thịt ở trên vai. Hai vết này có vẻ mới hơn và không xuyên thủng áo.

    ”À, bị tập kích khi đang ở trần.” Đông Tử thầm nghĩ.

    Đến đây cô mới hiểu ra, Vạn Độc Vương toàn thân là chất độc, cả da thịt là chất độc, không ai chạm được nên nếu bị thương cũng không có ai trị thương. Chỉ có mình Đông Tử lúc này chạm được vào hắn... bởi lẽ cô đã bị trúng độc nên có trúng thêm vài liều cũng chẳng thay đổi gì.

    Nhưng lạ nhất ở chỗ, con người võ công cao siêu và chất độc đầy mình kia, lại bị thương te tua và nhất là có vết móng tay cào ở cự li gần đến vậy.

    ”Bị cào trong khi đang ở trần”. Đông Tử tưởng tượng. “Không biết do làm cái trò gì với ai đây...”

    Sau khi tìm hiểu, Đông Tử lột trần Vạn Độc Vương ra, mở hết đống chai lọ hắn mang trong người, đủ màu sắc, đủ mùi vị, đủ loại độc, đủ loại giải nhưng vẫn không tìm thấy thuốc giải mà cô cần. Máu Vạn Độc Vương lại chảy lai láng, Đông Tử không có lựa chọn nào khác ngoại trừ việc xé váy áo băng vết thương cho Vạn Độc Vương.

    Khi lau sạch máu mới phát hiện trên lưng Vạn Độc Vương có vết xăm lớn hình nhện đen. Vạn Độc Vương bình thường có hạt tuyết bay xung quanh thế nhưng chạm vào cơ thể lại ấm áp lạ thường, và có mùi thảo dược thơm nồng.

    ”Một người cả cơ thể đều là độc dược, xem ra lợi hại nhưng nếu bị thương thì chẳng biết làm sao. Thật tội nghiệp”. Đông Tử thầm nghĩ, lau máu dính đầy tay.

    Cách đó không xa, Chiêm Tinh Dị Thánh gìm cương. Bà ta nhìn lên trời cao quan sát sự chuyển dịch của ngôi sao mà thở dài rằng:

    ”Con bé đã quyết định giúp tên Vạn Độc Vương... Giang hồ từ đây mà dậy sóng”.

    Trời sáng dần, khi Vạn Độc Vương tỉnh dậy đã thấy người băng bó vải hoa (xé từ váy của Đông Tử). Vạn Độc Vương thở phào, rất may, Hiết Hổ và Hoán Diện Nhân không có tại đó, chứ nếu để bọn nó thấy Vạn Độc Vương quấn vải hoa chằng chịt thì còn gì danh tiếng nam tử giang hồ!

    Cạnh bên, tác giả của sự “nữ tính hóa” này, cũng là người có lòng tốt băng bó trị thương giúp - Đông Tử đang cuộn tròn ngủ gật như con mèo nhỏ, mặt mũi đã có vẻ hồng hào hơn.

    Vạn Độc Vương tò mò nhìn kĩ Đông Tử. Thật ra, Đông Tử không “xấu xí”. So với những gương mặt đẹp xuất sắc mà Hoán Diện Nhân thường chọn quả không đặc biệt, nhưng so với những cô gái bình thường, Đông Tử quả rất xinh xắn. Đông Tử ngủ say nhìn lại càng dễ thương.

    Nhìn Đông Tử ngủ, đôi má bầu bầu, cái miệng xinh xinh, Vạn Độc Vương lại nhớ tới đêm trước khi hai người tự nhiên va vào nhau. Môi Đông Tử chạm vào má hắn.

    Nụ hôn đầu tiên!”

    ”Không phải hôn!”

    Đôi môi mềm mại.

    Môi người bình thường.

    Môi con gái.

    Lần đầu tiên trong đời,

    Vạn Độc Vương chạm tay trần vào da thịt một thiếu nữ bình thường.

    Lần đầu tiên, chạm tay trần vào người khác mà không có ý định giết người đó.

    Lần đầu tiên, chạm vào đôi môi mềm mại lại có mùi con gái thoang thoảng hương thơm.
    ”Nụ hôn đầu tiên!”

    ”Không phải hôn!”

    ”Có thật là hôn không nhỉ...nếu là hôn, phải môi chạm môi chứ”.

    Vạn Độc Vương tò mò cúi sát môi Đông Tử.

    ”Sao tôi chưa chết vậy?” - Đông Tử hỏi, đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, trân trối nhìn, tại sao Vạn Độc Vương lại chạm tay vào môi mình và lại kề gần như vậy.

    ”À...” Vạn Độc Vương đằng hắng. Tuy biết rõ tại sao Đông Tử vẫn chưa chết nhưng đó cũng là bí mật duy nhất xung quanh chất độc trên da Vạn Độc Vương, nếu nói ra, chính sinh mạng hắn cũng bị đe dọa. “Chỉ là tạm thời thôi... cô có thể sống thêm vài ngày nữa...”

    ”Thật không có thuốc giải à?” Đông Tử nài nỉ, hi vọng Vạn Độc Vương sẽ mủi lòng.

    ”Thật!” Vạn Độc Vương cương quyết, kéo áo che vải hoa băng vết thương lại. Đến khi mặc áo xong, mới giật mình: “Thanh Thanh đâu rồi????”

    Hóa ra, lúc băng bó và lục lọi thuốc giải trong người Vạn Độc Vương, Đông Tử đã làm mất hết toàn bộ “thú cưng” của hắn. Thú cưng. Tức là rắn độc, nhện độc, bò cạp... Thanh Thanh, Thư Thư, Thiên Thiên... chi đó.

    Vạn Độc Vương tỉnh dậy vội vã đi tìm. May mắn thay, giữa rừng nhưng hắn có vẻ biết chính xác nơi nào có thú độc và dùng tay trần để bắt bọ cạp hoặc nhện độc. Lại có thêm tài chỉ chạm tay vào môi, huýt sáo khe khẽ thì rắn độc từ đâu bò lại rần rần.

    Chỉ trong thoáng chốc đã tìm lại được vô số “thú cưng”. Vạn Độc Vương vui mừng như đứa trẻ được quà khi tìm được con rắn Thanh Thanh yêu quý. Lúc hiếm hoi này, mới thấy hắn nở nụ cười với lúm đồng tiền ở má bên phải.

    ”Con người này có lẽ chỉ có rắn rít là bầu bạn.” Đông Tử thầm nghĩ. “Nếu một người bình thường có bộ dạng và nụ cười như thế chắc chắn sẽ có vô số bạn bè. Không hiểu thân thế Vạn Độc Vương thế nào mà lúc nào cũng thấy u uẩn cô độc, lạnh lùng đăm đăm, cứ như người mà thể xác và tâm hồn ở hai nơi khác nhau”.

    Tuy ác cảm với Vạn Độc Vương đã giảm hẳn, nhưng từ khi phát hiện Vạn Độc Vương tàng trữ cả đống “thú cưng” trong mình, Đông Tử giữ khoảng cách nhất định khi bước cùng Vạn Độc Vương. Bất kể hắn quả quyết rằng “thú cưng” không bao giờ tấn công nếu không được cho phép.

    Vạn Độc Vương mang ơn Đông Tử băng bó giùm nên cho cô 4 viên thuốc, bảo sẽ cầm cự được qua đám cưới và đề nghị hộ tống Đông Tử quay về. Tuy không thể giải độc được nhưng Đông Tử nhất định sẽ sống đến đám cưới để huyện lệnh lão gia và Vĩnh Phúc không kiếm chuyện với võ đường.

    ”Kết hôn với Vĩnh Phúc rồi, sống hay chết có khác biệt gì đâu?” Đông Tử thở dài. “Bị trúng độc, không biết là xui xẻo hay may mắn đây?”

    Đông Tử quả rất xinh xắn. Đông Tử ngủ say nhìn lại càng dễ thương. Nhìn Đông Tử ngủ, đôi má bầu bầu, cái miệng xinh xinh, Vạn Độc Vương lại nhớ tới đêm trước khi hai người tự nhiên va vào nhau. Môi Đông Tử chạm vào má hắn.

    Trong suốt chặng đường, 2 người không nói gì với nhau, nhưng đôi khi ánh mắt tình cờ giao nhau, phát hiện người kia đang nhìn mình thì cả hai cùng đỏ mặt quay đi. Rừng núi này, Đông Tử đã đi bảo tiêu qua lại nhiều lần, thế mà lần này, khung cảnh lại thơ mộng khác thường.

    Vạn Độc Vương là một trong thập bát dị nhân kì lạ của võ lâm. Bản thân võ công chưa biết cao cường đến đâu vì chưa mấy ai từng tỉ thí võ thuật với hắn. Chỉ biết Vạn Độc Vương có hàng ngàn loại độc dược mà không cần đến gần đã đủ giết người. Vạn Độc Vương luyện độc trên cơ thể mình từ nhỏ nên độc chất và người đã trở thành một. Da thịt, xương máu, cả mồ hôi cũng là độc dược. Chất độc trên da Vạn Độc Vương ngay cả bản thân anh ta cũng không có thuốc giải. Bởi thế, Vạn Độc Vương thường mang mặt nạ, đeo găng che cơ thể mình lại để tránh giết người vô tội.

    Cũng vì thế, xưa giờ, không ai biết Vạn Độc Vương thật ra còn trẻ và gương mặt dễ nhìn đến vậy.

    Cũng vì thế, xưa giờ, chưa cô gái nào hôn Vạn Độc Vương cả. Trừ con bé đó...

    ... và Đông Tử.

    Vạn Độc Vương nghĩ đến đây cảm thấy ăn năn lắm, không biết phải làm gì với cô Đông Tử này đây. Trong khi hộ tống Đông Tử về, ngồi xa xa, Vạn Độc Vương thường hay nhìn Đông Tử bằng ánh mắt kì lạ.

    Trong suốt chặng đường, 2 người không nói gì với nhau, nhưng đôi khi ánh mắt tình cờ giao nhau, phát hiện người kia đang nhìn mình thì cả hai cùng đỏ mặt quay đi.

    Rừng núi này, Đông Tử đã đi bảo tiêu qua lại nhiều lần, thế mà lần này, khung cảnh lại thơ mộng khác thường. Đường mát, nắng vàng len rèm lá xanh, gió dịu hiu hiu, cánh bướm rập rờn, côn trùng kéo đàn rả rích. Cỏ tươi, hoa thắm, thiên nhiên thơm nồng. Cánh hoa rơi, tơ gòn, và bụi bồ công anh trắng cứ lơ lửng trong không gian.

    Không rõ vì trúng độc hay vì say cảnh mà trên đường về, Đông Tử cứ thấy người bồng bềnh, lơ mơ.

    Đến tối hôm đó, khi Đông Tử đang đốt lửa thì phát hiện có bóng người áo trắng tiến lại gần. Định thần nhìn kĩ, ra là một người đàn ông cao lớn đeo cung tên và bảy người phụ nữ mang dải lụa lòng thòng. Tất cả đều mặc màu trắng, che mặt nạ và đeo găng kín sát người.

    Bọn người này thấy Vạn Độc Vương thì bày trận ngay lập tức. Vạn Độc Vương ngay lúc đó cũng quay lại vẻ lạnh lùng chết chóc thường ngày và rút gậy bạc ra đối phó.
    Bọn người áo trắng rõ ràng đã từng giáp mặt Vạn Độc Vương trước đây, nên trang bị mặt nạ có chủ đích. Họ tuyệt đối không tiến gần Vạn Độc Vương mà tấn công từ xa. Gã cung thủ ra tay rất nhanh gọn, chỉ trong vài giây có thể bắn liên tục hàng chục mũi tên. Bảy người phụ nữ thì tấn công bằng dải lụa.

    Cả bọn bịt mặt che kín miệng khiến Vạn Độc Vương tung độc ra đều bị vô hiệu hóa. Bảy phụ nữ tung dải lụa vây quanh Vạn Độc Vương rồi một người đá tung đống than vào không trung. Lửa bén dải lụa thành vòng xung quanh Vạn Độc Vương. Từ ngoài, khi Vạn Độc Vương bị lóa mắt bởi ánh lửa, người đàn ông áo trắng giương cung ra bắn.

    Đông Tử thấy thế hét lớn “Coi chừng”, và ngay lập tức bị một trong bảy phụ nữ quất dải lụa ngã lăn quay ra đất.

    Ngay lúc đó, Hiết Hổ, Cự Giải lão và Hoán Diện Nhân ở đâu xuất hiện nhảy vào nắm vai Vạn Độc Vương phi thân đi. Cả bốn biến mất chỉ để lại Đông Tử cùng cung thủ áo trắng và bảy cô gái tức tối dập lửa khỏi dải lụa.

    Cung thủ tiến lại gần, giơ tay đỡ Đông Tử dậy. Hắn cởi mặt nạ ra.

    Người này tướng mạo phi thường, gương mặt trẻ thanh tú, không phải hàng tà giáo. Nét mặt thánh thiện và đôi mắt có ánh nhìn mềm mại rất giống khi Vạn Độc Vương nhìn Đông Tử. Mặc dù so với Vạn Độc Vương, con người này phong thái tự tin, có vẻ được yêu mến và chắc cũng tự biết mình đẹp trai như thế nào.

    Những người phụ nữ đi cùng cũng cởi mặt nạ ra và người nào người nấy trắng trẻo, tươi trẻ, xinh đẹp như tiên. Thiếu nữ lúc nãy quất dải lụa vào Đông Tử cay cú “tất cả cũng tại con nhỏ này mà vuột mất hắn lần nữa!”.

    Thiếu nữ khác lại nói “công tử, làm sao đây. Bà bà cần Phong Vũ gấp!”

    Người áo trắng giơ tay trấn an hai cô này, rồi tiến lại gần phủi má bám đầy tro của Đông Tử.

    ”Cô bé, cô có sao không?”

    Thiếu nữ kia lại xen vào: “Bạch Dương công tử, không chừng con bé này là đồng bọn của hắn đó!” Thiếu nữ xinh đẹp nhưng hung dữ này tên Thiết Thiên. Còn cung thủ áo trắng tên Bạch Dương. Bạch Dương trấn an những cô gái đi cùng và tỏ vẻ đặc biệt quan tâm đến Đông Tử. Anh ta vừa nhìn thoáng gương mặt Đông Tử đã đoán ra cô này sắp chết, vả lại cũng biết Đông Tử chỉ là người thường, võ công chẳng là bao so với tầm vóc của bọn họ.

    ”Cho cô bé cái này” Bạch Dương nói, bóp má bỏ vào miệng Đông Tử một viên thuốc “Thuốc này có thể kiềm chế chất độc của Vạn Độc Vương trong người cô. Chỉ cần không vận công, chất độc sẽ không tái phát”.

    Đó là lần đầu tiên có người nói thuốc giải chất độc Vạn Độc Vương tồn tại. Thực hư thế nào đã quá muộn, vì viên thuốc tan ngay khi vừa vào miệng.

    Bạch Dương thấy Đông Tử phụng phịu thì mỉm cười, đưa tay vuốt má cô. Đông Tử đỏ mặt gạt tay anh ta ra. Bạch Dương cúi xuống hôn vào má Đông Tử.

    Cả bảy thiếu nữ đi cùng suýt rú lên. Rồi cả bọn nghiến răng quay mặt đi. Đông Tử đỏ mặt vì sốc. Bạch Dương cười khẽ “cô bé này ngây thơ đấy! Thôi, chúc cô bé may mắn!”

    Nói rồi anh ta cáo từ. Bảy thiếu nữ quay quắt bước theo, không quên ném Đông Tử cái nhìn ghen tị. Đặc biệt Thiết Thiên như có vẻ muốn ăn tươi nuốt sống Đông Tử.

    Cả bọn đi rồi, Đông Tử ngồi lại mặt đỏ bừng bừng. Cả người ngây ngây, một lúc sau mới định thần được. Đông Tử cũng nhận ra, chất độc trong người cô, hình như đã giảm hẳn.

    Sự việc tày trời khi anh chàng lãng tử lạ mặt Bạch Dương đột nhiên hôn Đông Tử một cái không chỉ gây sốc cho người bị hôn. Mà người quan sát từ xa, đó là tứ quái Hiết Hổ, Cự Lão, Hoán Diện Nhân và đặc biệt Vạn Độc Vương cũng rất bất ngờ.

    Bốn đứa trốn chui nhủi trên một cây cao gần đó quan sát sự việc từ đầu đến cuối. Hiết Hổ và Hoán Diện Nhân thì ồ lên hưởng ứng trong khi Cự Giải chỉ nhếch mép cười. Cả bọn hí hửng thưởng thức màn kịch hấp dẫn, đến khi phát hiện Vạn Độc Vương đang nghiến răng hầm hầm, cả người bốc khói, thì đưa mắt nhìn nhau hiểu ý.

    Cả bọn càng hí hửng hơn!

    ”Người yêu bị đối thủ hôn kìa!”

    ”Không phải người yêu!”

    ”Chỉ nụ hôn đầu thôi!”

    ”Không phải hôn!”

    Hoán Diện Nhân chớp chớp mắt:

    ”Hôn ngươi hay không thì không biết, nhưng rõ ràng Bạch Dương hôn cô bé rồi!”
    ”Đã thành người họ Bạch!” Hiết Hổ hòa theo.

    ”Ghen à?” Cự Lão gù hỏi.

    ”Không”

    ”Bốc khói rồi nè!” Hiết Hổ léo nhéo.

    ”Chỉ là tàn lửa lúc nãy thôi!” Vạn Độc Vương nghiến răng, đập tàn lửa còn le lói trên vai rồi phi thân đi mất.

    Ba dị nhân nhìn nhau khoái chí khôn tả xiết. Rõ ràng có chuyện cực vui.

    Chương 3: Và Một Nụ Hôn Đầy Vấn Đề

    Chơi chỉ vài ngày, Hiết Hổ và Hoán Diện Nhân đã chán với 10 người nhà họ Lưu bị bắt giữ trong chuồng ngựa. Hết bắt họ hầu hạ, diễn kịch hoặc đứng làm bia chọi trái cây, bọn dị nhân lại bắt 10 người này đàn hát, đóng tuồng cho chúng xem.

    Thế nhưng, bọn họ Lưu là dân nhà võ, tuy có sức chịu đựng nhưng đụng tới việc quan trọng như nấu ăn dọn dẹp thì không làm xong. Cự Giải Lão phải nấu cơm cho cả bọn tính cả là 13 người. Đến ngày thứ ba, Cự Giải hết chịu nổi cảnh phải nuôi 10 người này và cả bọn dị nhân đều lười nhác không ai muốn tốn công dọn xác, nên quyết định tống cổ cả đám họ Lưu đi.

    10 người họ Lưu sau nhiều ngày bị ba gã dị nhân kì dị đày ải đủ trò cuối cùng được thả, mừng không tả xiết, vắt giò lên cổ chạy băng rừng về. Trên đường về họ nhanh chóng bắt kịp Đông Tử lúc này đã tỉnh táo nhiều từ khi có thuốc kiềm độc của Bạch Dương.

    Tuy nhiên, lúc họ gặp lại tiểu thư Đông Tử cũng là cảnh họ không thể quên.

    Lúc đó, Đông Tử đang đứng xoay lưng lại phía họ. Đối mặt Đông Tử là người áo đen Vạn Độc Vương. Không thấy hai người trao đổi gì nhưng Vạn Độc Vương trông đằng đằng sát khí. Hắn nghiến răng tung một chưởng vào ngực khiến Đông Tử ngã quỵ ngay tức khắc. Xong rồi, chẳng thèm nói gì thêm, bình thản đeo mặt nạ lên và chầm chậm đi khuất. 10 người họ Lưu co rúm vào nhau để Vạn Độc Vương đi qua. Ánh mắt gã khiến cả bọn sợ teo người. Và khí lạnh cùng những hạt tuyết đen bay bay khi Vạn Độc Vương bước đi khiến cả bọn càng thêm teo cơ.

    Đến khi họ định thần chạy lại đỡ Đông Tử dậy thì cô nàng đã ói máu đen, mặt mày tái ngắt, mạch đập loạn xạ. Đã trễ. Đông Tử gượng dậy nói: “Không sao... chỉ là món nợ phải trả.” Rồi kiên quyết lên đường quay về võ đường.

    Cả bọn thương tích đầy mình dìu nhau đi ngày đêm. May mà về kịp ngay sáng ngày cưới. Thấy quân lính nhà Vĩnh Phúc bao vây đầy trước võ đường. Vĩnh Phúc nghe tin Đông Tử về thì xồng xộc chạy đến, nạt nộ la hét đòi giết cô dâu chạy trốn. Đông Tử chỉ bảo:

    ”Tôi không chạy trốn! Hãy bắt đầu lễ cưới như dự định”.

    Chú rể thấy cô dâu cương quyết thế mới an tâm hạ lệnh rút quân khỏi võ đường.

    Và đám cưới được cử hành long trọng. Kèn trống, đèn hoa. Cô dâu Đông Tử mặc xiêm y lộng lẫy.

    Vậy mà chưa đầy vài giờ sau, hoa lễ cưới bị tháo hết và dải khăn tang được giăng lên. Khách đến dự cưới tự dưng đổi thành phúng điếu.

    Cô dâu Đông Tử chết ngắc trong khi lễ cưới tiến hành. Chết thật. Chết lạnh queo. Lại có dấu hoa tuyết đen trên cổ. Dấu của kẻ ra tay đầu độc, thiên hạ chỉ có một người. Tên dị nhân khét tiếng giết người không gớm tay, Vạn Độc Vương.

    Sư phụ Dương Kiến Minh nhận ra dấu vết thì nhất quyết bắt buộc Vĩnh Phúc phải từ hôn. Thấy tên tà giáo Vạn Độc Vương xuất hiện tại hôn lễ và lại thấy người của Lưu gia bị tên này giết, bọn họ không muốn bị vạ lây.

    Vĩnh Phúc cũng chẳng cần xác cô dâu làm gì. Xác cô dâu có mang khăn ấm đến cho hắn lau chân được đâu.

    Nên xác Đông Tử được quàn tại võ đường họ Lưu.

    Người đau buồn nhất trong chuyện này, ngoại trừ gia đình họ Lưu, còn có Bảo Thường. Bảo Thường là con nuôi nhà họ Lưu. Từ nhỏ được đem về nuôi học võ rồi lớn lên làm võ sư và bảo tiêu tại võ đường. Bảo Thường vốn lớn lên cùng Đông Tử và không chỉ yêu thương Đông Tử như con gái người cứu mạng mà là như một người em, một người yêu. Con gái nhà họ Lưu có ba người Đông Tử, Xuân Thu và Bảo Yến. Xuân Thu thông minh lanh lợi nhưng chỉ thích đàn hát, ngâm thơ. Bảo Yến còn quá nhỏ. Chỉ có Đông Tử vừa xinh xắn lại thông thạo võ thuật, từ nhỏ đã luyện võ cùng Bảo Thường.

    Khi Đông Tử bị ép cưới, Bảo Thường giận đến điên người nhưng không làm gì được. Đông Tử chết trong ngày cưới, Bảo Thường đau đớn đến bỏ ăn, bỏ ngủ, suốt hai ngày quỳ cạnh quan tài Đông Tử.

    Thoạt đầu anh ta không nói gì chỉ im lặng nhìn gương mặt lạnh tanh, tái mét của Đông Tử trong quan tài. Sau đó điên tiết lên tự đánh mình, đòi chết cùng Đông Tử. Kêu gào mệt mỏi, anh ta lại câm lặng chỉ quỳ gối nhìn quan tài không chớp mắt.

    Thái độ của Bảo Thường càng thê thảm khi những kẻ đến phá đám tang cứ lần lượt kéo đến.

    Thoạt đầu là Vĩnh Phúc. Đêm đầu tiên không thấy đâu, đến đêm thứ hai Vĩnh Phúc trốn thầy, kéo bốn tên cận vệ và hai ba cô “người hầu” vào xem mặt xác chết. Để kiểm chứng rằng sự thật gia đình họ Lưu không bày trò trốn tránh.
    ------------------------------------------
    Bảo Thường xông vào đánh đấm bốn tên cận vệ đến cùng không cho tiến lại gần quan tài. Đến lúc nhị tiểu thư Xuân Thu bình thường nhỏ nhẹ, hét lên ra lệnh Bảo Thường không được làm càn, Bảo Thường mới thôi.

    Xuân Thu hiểu bọn Vĩnh Phúc chỉ kiếm chuyện xả tức nên càng cấm chúng lại càng làm tới. Xuân Thu bảo:

    ”Nếu ngươi muốn tới xem xác Đông Tử thì cứ xem”.

    Và tự tay đẩy nắp quan tài cho Vĩnh Phúc xem thực sự Đông Tử nằm bất động trong quan tài. Xuân Thu cũng dọa thêm:

    ”Đại tỉ của chúng tôi vô phúc bị đầu độc chết, trên cơ thể vẫn còn độc dược. Nhà họ Lưu đã có bốn người vì giúp khâm liệm xác mà đang trúng độc không chữa được. Nếu Vĩnh Phúc công tử muốn đem xác đại tỉ về thì cứ đem”.

    Vĩnh Phúc nghe thế sợ thật, nên chỉ từ xa hấp háy nhìn. Thấy đúng Đông Tử nằm cứng đờ, mắt nhắm nghiền, mặt trắng toát thì mới kéo về.

    Chuyện Vĩnh Phúc kéo đến làm càn khiến Bảo Thường rất đau lòng. Hắn ôm góc quan tài mà khóc rằng “tiểu Đông Tử thật vô phúc, chết cũng không được yên thân!”

    Bảo Thường rền rĩ khiến Xuân Thu, Bảo Yến và hai anh trai của Đông Tử là Lưu Tiền và Lưu Kỳ càng xót xa hơn.

    Đó là đêm thứ hai Đông Tử chết.

    Vĩnh Phúc vừa đi khỏi, lại đoàn khách không mời mà đến. Lần này là Bạch Dương và bảy thiếu nữ xinh đẹp. Tất cả đều mặc màu trắng như thường lệ. Bạch Dương không thèm xưng danh, chầm chậm đi trong vòng hộ tống lả lướt của bảy cô gái. Bạch Dương lại bên quan tài, đích thân chạm tay vào má Đông Tử và xem xét vết hoa tuyết trên cổ cô. Xong rồi lắc đầu và chỉ thở dài rằng:

    ”Tên Vạn Độc Vương này, cả người vô tội cũng không tha. Cho dù ta đã cho cô ấy thuốc kiềm độc vậy mà lại trúng chưởng của gã lần thứ hai”.

    Thấy nhóm Bạch Dương từ tốn lễ độ, Xuân Thu hỏi danh tánh và khi Bạch Dương tự nhận là “người bạn tốt”, nhà họ Lưu mời cả đoàn nghỉ lại một đêm. Xuân Thu dẫn đoàn người ra nhà sau. Nhà họ Lưu cũng mệt mỏi đi ngủ. Chỉ còn lại Bảo Thường vẫn thức canh xác.

    Khoảng giữa đêm, Xuân Thu thức dậy mang thức ăn đến cho Bảo Thường.

    Lúc đó, lại một vị khách không mời xuất hiện.

    Không om sòm, hung hăng, bất lễ như cậu ấm Vĩnh Phúc. Cũng không thơ mộng, đẹp đẽ như đoàn Bạch Dương, vị khách này đi một mình. Bước đi không thành tiếng nhưng lại có tiếng gió rít khe khẽ như tiếng rắn trườn.

    Người đó bước vào đại sảnh nơi đặt quan tài Đông Tử mang theo khí lạnh và bông tuyết đen tung bay trong không khí. Những dải rèm tang trắng trong sảnh bay phần phật rồi tuột xuống, nhẹ nhàng vén lộ quan tài Đông Tử. Một dải khăn tang trắng cuốn theo gió quấn vào vai người lạ áo đen. Hắn điềm tĩnh gạt dải rèm ra và đưa tay gỡ mặt nạ xuống.

    Xuân Thu và Bảo Thường nhận ra ngay người này.

    * * *

    Lúc đó, chỉ có ba người trong đại sảnh. Xuân Thu vốn không hề có võ công. Bảo Thường chỉ là võ sư tầm thường nhà họ Lưu. Còn vị khách vừa vào là giang hồ khét tiếng một trong 18 dị nhân nổi danh, Vạn Độc Vương, cũng chính là người hạ độc giết Đông Tử.

    Vạn Độc Vương bước vào, kèm một làn khói nhẹ khiến Xuân Thu và Bảo Thường vừa hít nhằm thì đều tê liệt người không cử động cũng không nói nên lời.

    Vạn Độc Vương vừa đi vừa tháo mặt nạ ra. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Cái nhìn lạnh lẽo, chết chóc. Khí lạnh ùa theo dập tắt hơn nửa ngọn đèn trong đại sảnh.

    Vạn Độc Vương thong thả tiến lại quan tài, mở nắp và chạm nhẹ vào xác Đông Tử. Gương mặt Đông Tử lúc này trắng toát, mắt nhắm nghiền. Cổ hiện rõ vết hoa tuyết đen. Vạn Độc Vương bế xác Đông Tử ra khỏi hòm, đặt ngồi xuống đất, dựa vào hòm. Hắn nghiên cứu vết hoa tuyết trên cổ Đông Tử kĩ càng rồi xé áo Đông Tử để lộ ra hai dấu hoa tuyết khác trên ngực xác chết.

    Khi Vạn Độc Vương xăm xoi xác Đông Tử thì cả Xuân Thu và Bảo Thường đều đau lòng lắm. Không rõ Vạn Độc Vương làm gì nhưng thấy tên dị nhân này mò mẫm cơ thể xác chết thì Bảo Thường uất ức cắn môi bật cả máu.

    Vạn Độc Vương điểm huyệt vào từng điểm của cánh hoa tuyết trên ngực và trên cổ xác Đông Tử. Từ cánh hoa tuyết, vô số kim châm từ từ trồi ra. Hắn thong thả từ tốn gỡ kim không vội vã cũng chẳng quan tâm hai nhân vật phụ là Xuân Thu và Bảo Thường kia đang tuyệt vọng quan sát.

    Xuân Thu không hung hãn như Bảo Thường, cũng chẳng có khả năng vận công nên khi trúng huyệt chỉ im lặng quan sát, mới chú ý rằng Vạn Độc Vương không phải có mối quan tâm dung tục gì đến xác chết. Ngược lại, Vạn Độc Vương chạm tay vào Đông Tử vì vận công điều hòa nội lực sang Đông Tử. Bàn tay hắn hơi hồng lên và có quầng sáng nhẹ nơi tiếp xúc giữa bàn tay hắn và Đông Tử.

    Đúng lúc Xuân Thu chợt nghĩ Vạn Độc Vương quả có ý lành thì Vạn Độc Vương ghì Đông Tử gần sát người, thổi nhẹ luồng khói vào môi Đông Tử.

    Đông Tử vẫn không nhúc nhích, Vạn Độc Vương kiên trì hà hơi vào Đông Tử. Đến khi khói tan, Đông Tử vẫn không động đậy gì. Gương mặt chỉ hồng hào lên chút ít. Vạn Độc Vương quan sát Đông Tử rất chú tâm, ánh mắt dịu dàng. Khi chạm vào Đông Tử lại lưu ý cẩn trọng như đang chạm vào đồ sứ quý.

    Thế nhưng, đến khi mặt kề mặt, và Đông Tử bất động cứ ngã vào lòng, thì tự dưng, mùi hương con gái từ Đông Tử làm Vạn Độc Vương nhớ tới cảm giác đôi môi Đông Tử chạm vào má mình đêm hai người gặp nhau lần đầu tiên. Hay ngày thứ hai thức dậy ngắm Đông Tử ngủ say sưa.

    Ngày đó, Đông Tử ngủ say, mắt nhắm nghiền, hơi thở phập phồng, và đôi môi mềm hơi hé mở...

    Lúc này, Đông Tử cũng như ngủ say. Mắt cũng nhắm nghiền, làn da mỏng manh, cơ thể mềm mại, nằm gọn trong vòng tay Vạn Độc Vương, đôi môi cũng hé mở và gần như chỉ cách một hơi thở. Mỗi lần chớp mắt, Vạn Độc Vương có thể cảm nhận lông mi mình phết nhẹ lên má Đông Tử.

    Và mùi hương ngọt ngào, dìu dịu, mùi hương cơ thể một thiếu nữ thì như có thể thấm qua lớp áo đen và làm mềm cái vẻ lạnh lẽo, gai góc của từng chân tơ kẽ tóc con người đầy độc dược này.

    Vì thế cho nên, trong khi đang vận công truyền nội lực cho Đông Tử, ngay giữa đại sảnh lễ tang, khi Xuân Thu và Bảo Thường cứng đơ người quan sát, Vạn Độc Vương môi chạm môi hôn Đông Tử.

    Thoạt đầu chạm nhẹ vào môi dưới, sau táo bạo hơn ngậm vào môi trên. Và sau đó hôn thật sự.

    Hơi ấm từ Vạn Độc Vương làm cái lạnh trên môi Đông Tử chảy tan ra. Như thể, Đông Tử cảm nhận được hơi thở của Vạn Độc Vương trên môi mình và cũng mềm mại đáp trả.

    Khi chợt nhận ra mình đang hôn Đông Tử, Vạn Độc Vương nhanh chóng kiềm lại được. Hắn rất bất ngờ trước hành động vừa rồi của bản thân.

    Tuy không hôn nữa nhưng Vạn Độc Vương vẫn ghì chặt Đông Tử, môi kề môi, đấu tranh tâm lí dữ dội giữa tiếp tục chuyện mình muốn làm (hôn tiếp) hay chuyện mình nên làm (dừng). Cuối cùng, với ánh mắt đầy u uẩn, Vạn Độc Vương quyết định không hôn Đông Tử nữa mà chỉ âu yếm ôm cô vào lòng.

    Bảo Thường và Xuân Thu thấy Vạn Độc Vương đột ngột hôn Đông Tử như thế thì há hốc cả mồm. Đặc biệt Xuân Thu thoạt đầu suýt tưởng Vạn Độc Vương có ý tốt. Nhưng khi thấy Vạn Độc Vương thoải mái chậm rãi hôn chị mình như thế thì phút mềm lòng khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Vạn Độc Vương biến đi mất. Hai người bất lực nhìn Vạn Độc Vương ôm Đông Tử mà không làm được gì.

    Mãi một lúc sau, phu nhân họ Lưu đi ngang thấy đèn đại sảnh tắt gần hết mới bước vào xem. Thấy bóng người áo đen đang ngồi đó, ôm xác con mình còn hai đứa còn lại thì cứng đơ như pho tượng kế bên, một đứa - Bảo Thường - sắc mặt méo mó như thể vừa bị ai đó rút tim ra ngoài, bà tri hô.

    Vạn Độc Vương lúc đó mới giật mình mở mắt. Nét mềm mại ngọt ngào trong ánh mắt biến mất. Đông Tử vẫn chưa động đậy gì mặc dù gương mặt đã hồng hào tươi tỉnh lắm rồi.

    Chỉ trong một phút, cả võ đường họ Lưu rầm rầm kéo vào đại sảnh. Bọn Bạch Dương và bảy kiều nữ cũng xuất hiện ăn mặc bảnh bao, cung tên chỉnh tề như thường lệ.

    Người võ đường xông vào tấn công Vạn Độc Vương giành xác lại. Một tay Vạn Độc Vương vẫn phải truyền nội lực cho Đông Tử và tay kia chỉ một loáng đã đánh bại được cả võ đường. Bảo Thường lúc này đã được giải huyệt, xông vào chém, nhưng mũi kiếm của anh bị một tay Vạn Độc Vương giữ lại. Lưỡi kiếm gặp chất độc trên ngón tay trần của Vạn Độc Vương thì biến thành màu đen trước sự kinh hãi của mọi người. Liền đó, nó bị bẻ gãy như que tăm. Cả võ đường họ Lưu quả thật không phải là đối thủ của một trong những cao thủ võ lâm như Vạn Độc Vương.

    Nhóm người đỏm dáng Bạch Dương công tử kia thì không phải hạng tầm thường. Đã từng đả thương Vạn Độc Vương trong quá khứ và cũng nhiều lần dồn hắn đến đường cùng, lần này, cả bọn lại gặp cơ hội quá tốt khi Vạn Độc Vương phải truyền công cho Đông Tử và không thể chiến đấu hay chạy trốn.

    Thế nhưng, khi những cô gái này giương cung thì Bạch Dương ra hiệu chờ. Hóa ra, Bạch Dương đoán biết Vạn Độc Vương đang vận công lay tỉnh Đông Tử, nếu tấn công và đả thương Vạn Độc Vương, Đông Tử sẽ chết vĩnh viễn.

    Hai phe do đó gườm gườm nhìn nhau chờ đợi, không khí căng như dây đàn. Tất cả ánh mắt hau háu dồn vào Đông Tử lúc này vẫn bất động.

    Đột nhiên Đông Tử thở mạnh và hơi cựa quậy ngón tay. Ngay lập tức, bảy cô gái đi cùng Bạch Dương đồng loạt hạ tiễn. Vạn Độc Vương vẫn chưa kết thúc lay tỉnh Đông Tử nên chỉ có một tay đón được bảy mũi tên này. Khi vừa hạ tay xuống, mới biết mũi tên Bạch Dương bắn chỉ sau một phần mười giây lao vun vút tới ghim thẳng vào họng Vạn Độc Vương.

    Đông Tử chớp chớp mắt tỉnh dậy, chưa định thần đã thấy máu nhỏ giọt xuống mặt. Máu đỏ rơi đầy áo liệm trắng Đông Tử đang mặc.

    Ngước nhìn lên, hình ảnh đầu tiên Đông Tử nhìn thấy là Vạn Độc Vương người đầy máu. Một mũi tên găm sâu vào họng. Máu cứ từ mũi tên chảy thành dòng đầy đất.

    Vậy mà, một tay, Vạn Độc Vương vẫn truyền nội lực cho Đông Tử.




    Chương 4: Phong Vũ Hàn Công

    Trao đổi nước miếng ướt át và mặt kề mặt thế kia, đúng là hôn thật rồi!”

    “Vì một nụ hôn mà lãnh trọn một phát tên vào họng... Đúng là quá ngu muội!” Hiết Hổ kết luận.

    ”Lãng mạn đấy chứ!” Hoán Diện Nhân cãi. “Phải chi có ai cũng hôn ta đắm đuối như vậy!”

    ”Có lẽ chúng ta không nên đá tên đó ra khỏi cửa và bắt đuổi theo con bé đêm hôm đó...” Gã gù hục hặc rồi phán một câu không ăn nhập gì: “Con bé Đông Tử này, gương mặt tầm thường, võ công bèo nhèo, nội lực chẳng đâu vào đâu. Nhưng được cái trông bụ bẫm lại tốt bụng khờ khạo như con chó con, khiến người ta gặp rồi cứ muốn vuốt ve, hun hít!”

    Tin sốt dẻo bay đến tai ba đứa dị nhân nhiều chuyện kia còn nhanh hơn tên bắn.

    Một phần vì ba đứa này đã ngay từ đầu ngồi chồm hổm trên mái nhà quan sát sự kiện từ đầu chí cuối. Dĩ nhiên, nụ hôn bùng phát của Vạn Độc Vương không qua khỏi ba cặp mắt tò mò kia. Cũng như khi Vạn Độc Vương nhất quyết truyền lực cho xong mà không đỡ mũi tên.

    ”Tên nhóc Vạn Độc Vương coi vậy mà cũng biết yêu đấy chứ” - Hiết Hổ vẫn chưa hết bàng hoàng trước màn kịch li kì trước mắt, mà nhân vật chính là cái gã Vạn Độc Vương bình thường rất lạnh lùng.

    “Chết khi đang yêu là tốt nhất. Tình yêu trên đời không tồn tại dài lâu!” - Hoán Diện Nhân cãi.

    Nói đến chuyện “tình yêu” Hiết Hổ và Cự Giải Lão không mấy khi cãi lại được Hoán Diện Nhân. Số là hai người xấu xí này có bao giờ trải qua sóng gió tình trường đâu.

    Hoán Diện Nhân thì khác, vì ả hay đổi mặt với những thiếu nữ đẹp nhất thiên hạ nên lúc nào ả cũng có cả đám đàn ông bám theo. Được yêu nhiều và Hoán Diện Nhân yêu nhiều nên chuyện tình trường Hoán Diện Nhân rành như kẽ tóc.

    Vậy mà có một chuyện xảy ra mà từ đó Hoán Diện Nhân giã từ chuyện yêu đương.

    Hoán Diện Nhân vốn thích bay nhảy, thấy cô gái nào đẹp thì vận công đổi mặt như thiếu nữ đi mua áo. Nếu ả không sáng thay, chiều đổi, thì mỗi gương mặt có thể duy trì được vài năm, thế nhưng không gì làm Hoán Diện Nhân chịu giữ một gương mặt quá một mùa.

    Lần đó đang lon ton ngắm cảnh ở khúc sông nọ, ả thấy cô gái giặt vải bên bờ. Gương mặt cô này xinh đẹp tuyệt trần nên ả xông tới vận công chuyển mặt ngay. Sau khi thay được khuôn mặt mới, đi vào thị trấn mới biết cô này đã có chồng. Anh chồng hiền lành chiều chuộng vợ như trứng mỏng. Thấy anh chàng dễ thương, Hoán Diện Nhân mới đóng giả làm vợ anh ta. Mới đầu là đùa chơi, sau đó phát hiện ra đã yêu anh chàng tha thiết.

    Lại tìm hiểu hóa ra hai người quen nhau từ thuở còn thơ. Lớn lên thành vợ chồng tình sâu nghĩa nặng keo sơn gắn bó.

    Hai người như đôi chim uyên sống dưới mái nhà. Như cặp tiên đồng ngọc nữ luyến ái. Đúng là cực kì hạnh phúc.

    ”Lúc đó ta như muốn bỏ hết võ thuật, chỉ sống dưới mái nhà tranh đơn sơ, như cặp vợ chồng bình thường mà hạnh phúc!” - Hoán Diện Nhân bồi hồi tả lại.

    ”Rồi sao nữa?” Hiết Hổ và Cự Giải quả thật rất tò mò.

    “Thì đến lúc phải thay mặt mới chứ sao...”

    Được vài năm, gương mặt Hoán Diện Nhân đang dùng bắt đầu cũ kĩ và rạn nứt. Đã đến lúc ả tìm người thay mặt mới. Khổ nỗi, làm sao tìm người thay mặt mà vẫn quay về làm vợ anh yêu được đây. Rốt cuộc, Hoán Diện Nhân đành thay mặt với một cô gái khác, cũng xinh đẹp nhưng chẳng giống gương mặt người vợ anh chàng.

    ”Ta hồi hộp về, không biết giải thích sao” Hoán Diện Nhân tả lại. Ả đi vào nhà, với gương mặt mới, tự nhận rằng mình là em họ của người vợ, và báo tin vợ đã chết như thế nào. Cũng không quên truyền lời “trăn trối” rằng vợ anh muốn em phải thay cô nâng khăn sửa túi giúp... vân vân và vân vân...

    ”Và thế là từ đó ta tiếp tục ở lại đó sống đời uyên ương hoan lạc. Yêu nhau đắm đuối nồng nàn!” - Hoán Diện Nhân kết luận.

    Hiết Hổ và Cự Giải há hốc mồm “vậy thì có vấn đề gì đâu?”

    ”Vấn đề là...” Hoán Diện Nhân bực mình. Rõ ràng hai tên đàn ông này không hiểu gì cả. “Vấn đề ở chỗ không có vấn đề gì hết! Ta ở đó, thay mặt thêm vài lần nữa, lần thì bảo em họ, lần bảo em bà con, lúc bảo em kết nghĩa. Tóm lại, ta đã thay mặt 5, 6 lần gì đó. Anh chồng vẫn sống vui vẻ. Cứ mỗi lần có vợ mới lại yêu chiều vợ mới như thường.”

    Hiết Hổ và Cự Giải vẫn chưa hiểu.

    Tức là, tuy có nhiều vợ với nhiều gương mặt khác nhau, nhưng thực chất vẫn chỉ là một người, là Hoán Diện Nhân. “Ta vừa là vợ mới vừa là vợ cũ, thấy chồng vợ nào cũng yêu y nhau thì ta ghen với ai bây giờ!”

    ”Cứ như thể vợ nào cũng được miễn là vợ, người mới đến thay người cũ quên đi! Vậy tình yêu là cái gì chứ! Nếu thật yêu ta thì sao có thể yêu người khác nhanh chóng và đại trà như vậy?”

    Hiết Hổ và Cự Giải lão gù loáng thoáng hiểu được tâm sự của Hoán Diện Nhân mặc dù hai gã này vẫn không thấy lô - gic trong suy luận của ả...

    Nhưng dù sao... trở lại chuyện Vạn Độc Vương và Đông Tử.

    * * *

    Ba dị quái ngồi trên mái nhà từ đầu nhưng lại chẳng can thiệp đúng lúc, thế là vì bận tay truyền công cho Đông Tử, Vạn Độc Vương lãnh một mũi tên ngay vào họng, máu chảy ròng ròng.

    Đông Tử vốn biết sẽ được lay tỉnh trong đêm nay, nhưng không ngờ khi thức dậy lại thấy ân nhân người đầy máu. Và cũng không ngờ ân nhân khác là Bạch Dương cũng có mặt tại đây. Hai ân nhân này lại đánh nhau mới chết chứ!

    Đông Tử ngồi giữa, một bên Vạn Độc Vương máu chảy ròng ròng, gương mặt đanh lại, bình thường lạnh lẽo lại càng lạnh lẽo hơn. Bên kia, Bạch Dương công tử đẹp trai hoa nhã cũng gườm gườm, lần này nhất định phải hạ gục tên hắc ám Vạn Độc Vương cho được.

    Tuy vừa đánh tan cả võ đường họ Lưu, võ công Vạn Độc Vương không chỉ có thế. Vạn Độc Vương dùng thân luyện độc, ngoại trừ luyện được siêu độc tự biến bản thân mình thành chất độc cũng còn luyện được nội công cực kì thâm hậu. Bị mũi tên xuyên vào cổ và phần lớn công lực đã mất truyền cho Đông Tử, người giang hồ có nội lực thâm hậu không chết cũng yếu đi nhiều. Vậy mà, Vạn Độc Vương vẫn còn đủ sức bẻ gãy thân tên, vận công đánh trả.

    Ngay cả ba người thân thuộc là Hiết Hổ, Hoán Diện Nhân và Cự Giải lão cũng không hề ngờ nội lực Vạn Độc Vương lại thâm hậu đến vậy. Thấy Vạn Độc Vương vận công cả ba thất sắc kêu lên:

    ”Phong vũ chưởng?!?????? !!!! ???????? !!!”

    ”Phong vũ chưởng lực là một võ công thất truyền, vốn chỉ trong dân gian đồn đại. Người luyện phong vũ chưởng phải nuốt hạt châu phong vũ được luyện hàng trăm năm. Chỉ cần một chưởng có thể khiến cây cỏ trong vòng trăm dặm tan nát từng mảnh!” Lão gù Cự Giải ré lên.

    ”Phong vũ hàn công bao bọc người ngậm ngọc bằng chưởng khí. Hóa ra tên Vạn Độc Vương có hạt phong vũ châu trong người. Hèn gì quanh người lúc nào cũng có hàn khí và hạt tuyết đen”. - Lão thuyết minh thêm.

    Khi đó, Vạn Độc Vương đã vận công đầy trời. Khí lạnh ngập cả đại sảnh, xoáy gió cuộn ầm ầm và bông tuyết đen phủ kín tầm nhìn. Cả võ đường hoảng hốt dáo dác dồn vào nhau. Gió lạnh cuồn cuộn và trong phút chốc quất gãy cây cung Bạch Dương cầm.

    Vạn Độc Vương liếc nhìn Đông Tử, cau mày, nghiến răng, siết chặt nắm đấm chuẩn bị tung chưởng.

    Bọn dị nhân trên mái nhà hét lớn

    ”Chạy thôi!!!!!” Rồi phi thân trốn mất.

    Bọn Bạch Dương hốt hoảng bày trận, bảy cô gái tựa vào nhau thành vành đai đỡ chưởng cho Bạch Dương ở giữa.

    Vài phút căng thẳng trôi qua, gió lặng mà không thấy Vạn Độc Vương tung chưởng.
    Đến khi bụi tuyết lắng xuống nhìn lại mới thấy Vạn Độc Vương đã biến mất. Không biết có phải vì Đông Tử ngồi ngay dưới chân hay còn có lí do nào khác.

    Vạn Độc Vương chuồn mất, Bạch Dương tức anh ách nhưng cũng nể sợ công lực của phong vũ chưởng.

    ”Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến phong vũ chưởng. Nếu giang hồ biết được Vạn Độc Vương có phong vũ châu thì hắn sẽ ngày đêm không yên” - Lão gù phán đoán. “Thêm vào đó hắn có vẻ thương tích trầm trọng lắm, vừa bị thương vừa bị truy đuổi, tên này tiêu rồi!”

    Hoán Diện Nhân gật gù: “Lại thêm Vạn Độc Vương đi đến đâu, hạt tuyết bắn tung tóe, có trốn cũng rất dễ lộ tẩy!”

    ”Dù thế nào, cũng may tên đó không tung chưởng nếu không đám con gái kia đã tanh bành từng mảnh!” Cự Giải nhún vai.

    Bạch Dương nghe lão gù coi thường thì cứ muốn bắn gã một phát. Nhưng Đông Tử đã nói rõ ràng cả đoàn Bạch Dương và ba dị quái đều là khách. Khách phải nể mặt chủ nhà không được đánh nhau trong võ đường không thì chủ đá ra ngoài. Trong khi đợi trời sáng, đoàn Bạch Dương và ba dị quái vì thế tuy gầm gừ nhau nhưng cũng chưa vội tỉ thí.

    Bạch Dương là con người quái dị. Quái dị ở tính cách chứ bề ngoài thì đẹp mã hiếm có. Quần áo, tóc tai bảnh bao. Ngay khi phong vũ chưởng khí tan thì quần áo lại láng coóng, tóc tai gọn gàng đâu ra đó, người sực nức hương thơm như vừa tắm xong. Trong khi bọn tam quái và người võ đường thì tóc tai xốc xếch bởi cuồng phong.

    Bạch Dương xem ra là người đường hoàng không bạ đâu giết đó. Lại có thuốc kiềm độc khiến Đông Tử không phải chết vì độc của Vạn Độc Vương. Bọn con gái theo cùng cũng lễ phép lịch sự.

    Nhưng Bạch Dương quái đản ở chỗ gặp con gái xinh xinh thì cứ thích hôn.

    Lần đầu gặp Đông Tử trong rừng đã hôn một cái. Khi Đông Tử được lay tỉnh, hắn đến gần, xăm xoi, kết luận:

    ”Hồi hồn độc!”

    Tức là loại độc chất khi chưởng vào người sẽ khiến người đó sau vài ngày sẽ ngã ra tắt thở, người lạnh như chết. Thế nhưng có thể được lay sống lại khi vận công đả thông kinh mạch. Đây là kì độc trong thiên hạ mà chỉ có người của vạn độc giáo mới am tường.

    Bạch Dương giải thích xong, cúi sát Đông Tử hôn vào má cô thêm một cái: “Chính là chiêu mà Vạn Độc Vương giúp cô em giả chết, trốn đám cưới đây!”

    Đông Tử cáu kỉnh chùi nước miếng hắn để lại trên má. Bạch Dương gãi cằm:

    ”Hồi hồn độc tuy kì bí, lợi hại nhưng để dùng công lực để giả sinh tử, người dùng cần có nội lực cực kì thâm hậu nếu không sẽ đe dọa tính mạng bản thân. Không ngờ gã Vạn Độc Vương lại vì cô em mới quen mà chịu tiêu phí nguyên khí như vậy!”

    Đông Tử biết rõ chuyện này. Ngày đó trên đường về, Vạn Độc Vương đột ngột xuất hiện trước mặt.

    ”Bạch Dương đã cho cô thuốc kiềm độc, nếu không vận công, độc sẽ không tái phát, cô sẽ không chết đâu.” Hắn nói. “Cám ơn cô đêm trước giúp băng bó. Tôi sẽ giúp cô trốn tránh đám cưới này. Sau khi cô tỉnh dậy xem như chúng ta huề”.

    Xong giải thích rõ ràng hồi hồn độc rồi chưởng kim châm vào Đông Tử.

    Đó là lúc bọn họ Lưu tìm thấy cô.

    Đông Tử nghĩ lại, rồi liên tưởng đến hình ảnh vì hồi hồn độc mà Vạn Độc Vương bị Bạch Dương bắn trúng máu chảy thành dòng mà xót xa lắm.

    Người tên Bạch Dương này, tuy có ơn với Đông Tử thế nhưng lại đả thương Vạn Độc Vương mà Đông Tử vừa mang ơn vừa có nhiều cảm tình.

    ”Thật ra anh là ai? Tại sao anh biết rõ Vạn Độc Vương như vậy?” - Đông Tử hỏi.

    Bạch Dương cười khẩy.

    Bạch Dương đúng là gã điển trai thừa biết mình điển trai. Khi nói chuyện hay cười điêu luyện khoe hàm răng trắng đều như hạt bắp, thỉnh thoảng còn chớp đôi mắt đẹp với ánh nhìn ướt át. Một gương mặt khôi ngô hiếm có. Nhưng nhìn Bạch Dương, Đông Tử chỉ càng nhớ Vạn Độc Vương.

    So với Bạch Dương, Vạn Độc Vương không đẹp trai bằng nhưng đó là vì Vạn Độc Vương không phải loại đàn ông màu mè, đỏm dáng, quan tâm đến bề ngoài. Vạn Độc Vương có vẻ là con người quen với sự cô độc, không nhiều lời, không thích làm tiêu điểm của đám đông. Đông Tử nghĩ Vạn Độc Vương có cảm tình với cô nhưng lại không nói. Vạn Độc Vương có lẽ là một người không thường tiếp xúc với phụ nữ.

    Bạch Dương hoàn toàn trái ngược, đẹp mã, hào nhoáng, bình thường đã có bảy cô xinh xinh đi cùng, tướng người dễ khiến phụ nữ ái mộ nên đã quen với chuyện gặp cô nào cũng nghĩ cô ấy thích mình, nên ra môi hôn trước! Hôn giùm! Vì ngộ nhận rằng phụ nữ thường muốn hôn hắn nhưng không dám làm người đi hôn trước!

    Do đó, mỗi lần xong vài câu, Bạch Dương lại thích xáp vào một cô nào đó vuốt má. Hoặc gặp con gái xinh xinh cứ tự tiện nhằm má mà thẳng môi.

    Đông Tử không biết nên bị Bạch Dương hôn hai lần. Chỉ vì nể hắn cho thuốc giải chứ không đã tát cho một cái.

    Xuân Thu thì khác. Xuân Thu thông minh hơn đại tỉ Đông Tử nhiều. Tuy võ công không có nhưng Xuân Thu nhìn người xuyên thấu. Bạch Dương như thường lệ, tiến lại gần cũng định hôn đùa Xuân Thu thì cô này đã dự đoán trước và xòe quạt ra đỡ làm Bạch Dương đỏ mặt quê độ khi hôn hụt vào quạt giấy! Con gái nhà họ Lưu không phải dễ bị đùa.

    Tính tình quái đản như thế, nhưng Bạch Dương không phải một trong thập bát dị quái.

    Bạch Dương là ai, thì phải kiên nhẫn nghe đầu đuôi chuyện mà Bạch Dương sắp kể. Bạch Dương vốn thích màu mè, trả lời một câu hỏi đơn giản cũng thành li kì, phức tạp.

    Bạch Dương là đại công tử của Bạch tướng phủ. Người cha, Bạch tướng quân là một quan võ lớn trong triều.

    Bạch tướng quân năm đó lâm trận trên đất khách, bị bọn gian thần trong triều tiết lộ quân cơ nên rơi vào vòng vây, cả đoàn quân chết hết chỉ còn lại một người bên ông chiến đấu mở đường thoát. Người lính tên Thất nhỏ người nhưng khỏe mạnh, kiên cường.

    Cảm kích ơn cứu mạng và cũng nể tài Thất, hai người kết nghĩa huynh đệ với nhau, trên đường về chia sẻ nhiều ngọt bùi. Thất vừa khỏe mạnh vừa đảm đang, Bạch tướng quân nể phục không tả xiết.

    Kết nghĩa huynh đệ chưa lâu, Bạch tướng quân phát giác Thất không phải nam tử mà giả trai trà trộn vào làm lính.

    Chuyện tày đình thế nhưng vì trót có cảm tình với Thất, nên thay vì xử tội, Bạch tướng quân lại che giấu và hứa khi về đến kinh thành sẽ phong Thất làm nhị thê. Từ tình cảm huynh đệ phát triển thành tình yêu phu thê. Đường về vạn dặm, hai người bị truy kích vòng vèo. Khi gần đến kinh thành, Thất mang thai cũng gần ngày khai hoa nở nhụy.

    Vừa lúc đó lại một lần nữa rơi vào vòng vây của bọn gian tặc trong triều. Đêm đó, hai người dừng ngựa tại một ngôi làng nhỏ. Thất thấy ngôi làng im ắng, trời đã sẩm tối mà không có ánh đèn hay khói bếp, trong lòng đã sinh nghi. Nhưng hai người đường xa mệt mỏi, đứa trẻ trong bụng lại quẫy đạp nên cả hai dừng bước đi vào làng. Vào được giữa sân làng, có tiếng trống nổi dồn, quân lính do bọn gian tặc trong triều sai khiến đồng loạt xuất hiện, bủa vây tứ phía. Gươm giáo, đuốc lửa rợp trời. Hai người lại một lần nữa tả xông hữu đột mở đường máu chạy trốn.

    Bạch tướng quân bị trúng đao thương tích khắp người, thế nhưng hai người vẫn thoát được. Người ngựa bị quan quân đuổi theo ngay sau lưng và dồn vào một hẻm núi.

    Cùng đường, Bạch tướng quân và Thất bỏ ngựa, hổn hển dìu nhau vào trong thạch động. Thạch động ẩm ướt, rêu phong, lối vào nhỏ hẹp, Thất khó khăn lắm mới len được bụng bầu vào trong. Lối vào hẻo lánh, thế nhưng bên trong thạch động lại là một gian phòng xinh xắn trang trí một màu hồng.

    Giữa phòng, có người thiếu phụ áo hồng ngồi chơi đàn tranh. Thiếu phụ đã đứng tuổi nhưng quần áo màu hồng tươi trẻ, tay đeo móng đánh đàn cũng màu hồng sáng. Thiếu phụ thấy hai vợ chồng thương tích đầy mình dìu nhau vào, vẫn không dừng đàn, bình thản dạo khúc nhạc dịu êm.

    Bạch tướng quân và Thất quỳ xuống mà rằng: “Tại hạ lỡ bước, không có ý định xâm phạm thạch động. Nhưng bên ngoài gian tặc đã truy đuổi đến tận nơi, xin cô nương cho tá túc một đêm”.

    Thiếu phụ áo hồng không ngẩng mặt lên, chỉ nhẹ nhàng nói “bên trong có nước ấm, các người hãy tắm rửa nghỉ ngơi.” Tiếng người này hòa trong tiếng nhạc như một bài hát. Thiếu phụ chuyển điệu nhạc, tiếng nhạc mở một cửa ẩn trên thành động hé lộ một mật thất khác.

    Bạch tướng quân và Thất mừng rỡ cảm tạ và dìu nhau vào trong. Vừa vào khuất, quan quân truy kích cũng kéo đến lùng sục. Quan quân lục lọi, đập phá đồ đạc trong phòng. Thiếu phụ áo hồng chỉ điềm nhiên đánh đàn không nói một tiếng. Quan quân không phát hiện ra cửa ẩn, nên sau khi hạch họe không thành thì quay bước chuẩn bị lui ra.

    Đột ngột có tiếng trẻ con khóc ré lên giữa thạch động. Thì ra, Thất vào được mật thất thì chuyển dạ. Đứa trẻ ra đời cất tiếng khóc oang oang. Quan quân định hướng được tiếng khóc, đập tường xông vào, hung hăng giành lấy đứa trẻ sơ sinh từ tay Thất và ném mạnh ra xa.

    Đến lúc này, thiếu phụ áo hồng mới dừng đàn, vận công, cả người hồng rực lên. Công lực tạo thành hào quang giữ đứa trẻ sơ sinh lơ lửng giữa không trung.

    Thiếu phụ lại vận công, lần này, nội lực từ trong tỏa sáng rực, hồng quang lấp lánh. Thạch động đột ngột nóng rực lên như lò lửa. Những dải lụa hồng trên tường cong lại cháy quăn queo, cây đàn trên bàn cũng bốc cháy bung cả dây. Bọn quan quân liền bùng lên cháy thành đuốc sống. Chỉ có Bạch tướng quân, Thất và đứa trẻ sơ sinh được người thiếu phụ bọc trong vòng công lực hào quang hồng mà không hề hấn gì.

    Công lực từ thạch động tỏa ra hàng dặm xung quanh trong phút chốc, toán quân truy đuổi bao vây bên ngoài cũng bị đốt thành tro bụi.

    Bạch tướng quân và Thất đều am hiểu giang hồ, thấy cảnh tượng trước mắt cũng phải kinh hãi.

    ”Đây phải chăng là nhật minh nhiệt công truyền thuyết mà giang hồ đồn đại?”.

    Thiếu phụ áo hồng, sau tự nhận là Hồng cô cô, gật đầu mỉm cười rằng: “Ta là người ở ẩn, chỉ muốn luyện công tập võ, thế mà hai ngươi dẫn nhau vào. Lâu nay ta luyện nhật minh nhiệt công là loại võ công giết người hàng loạt, không biết dụng vào việc gì, vậy mà lần dùng đầu tiên lại nhằm cứu một đứa bé sơ sinh. Thật là kì tích”.

    ”Đứa trẻ lớn phúc sinh ra trong thạch động của Hồng cô cô, phải chăng do ý trời. Mạng của nó được Hồng cô cô cứu vớt, xin để Thất bái Hồng cô cô làm nghĩa mẫu cho nó!” Thất vội vã đề nghị.

    Bạch tướng quân cũng một lòng mời người phụ nữ về kinh thành để ông có dịp đền đáp ơn nghĩa.

    Hồng cô cô chỉ cười, lôi từ trong tường ra một cây đàn mới, thay thế cây đàn vừa bị cháy.

    ”Ta vốn không thích nơi vinh hoa phú quý, hai ngươi hãy đi đi. Khi nào đứa trẻ này tròn 10 tuổi, ta sẽ tìm gặp mà dạy võ công cho”.

    Bạch tướng quân và Thất vui mừng khôn xiết, sau khi cáo từ hẹn ngày gặp lại sẽ là 10 năm sau.

    ”Đứa trẻ đó chính là Bạch công tử?”

    Bạch Dương kể đến đây, cả võ đường đồng loạt hỏi, ai nấy đều nể phục quá khứ đầy quyết liệt của đứa trẻ.

    ”Không phải” Bạch Dương lắc đầu.

    Mọi người chưng hửng.

    ”Vậy đứa trẻ đó có liên can gì đến chuyện mà Bạch công tử bắt mọi người phải nghe?”

    Bạch Dương quả thật rất biết câu giờ.

    ”Kiên nhẫn nào!” Bạch Dương trấn an mọi người, rồi thong thả, liếc đôi mắt đa tình một vòng quanh phòng trước khi kể tiếp.

    Đứa trẻ sơ sinh đó, được đặt tên là Phong. Đứa trẻ Bạch Phong, vừa sinh ra, đã hấp thụ công lực của nhật minh nhiệt công thần kì và có cao thủ võ lâm là Hồng cô cô nhận làm nghĩa tử, tương lai tươi sáng như mặt trời.

    Bạch tướng quân về được đến kinh thành, hay tin người vợ chính là Liên có mang trước khi ông lên đường ra trận, đã sinh đứa con trai tên Dương. Liên sinh con trai, Thất cũng sinh con trai. Bạch Dương, Bạch Phong, cả hai đứa trẻ đều khôi ngô tuấn tú, Bạch tướng quân hạnh phúc không tả xiết.

    Liên là người hiểu lẽ, ôn hòa, nhu mì, vả lại triều đình lúc đó cho phép đa thê, nên Liên cũng chấp nhận Thất và thương yêu Bạch Phong như con. Liên thương Thất vốn là người giang hồ quen tung hoàng ngang dọc, nay phải vào cung với nhiều nghi lễ và dị nghị nên hiểu Thất cũng chịu nhiều áp lực.

    Không lâu sau, Thất sinh con gái tên Hạ Liễu, bé gái xinh xắn dễ thương. Không may, sau khi sinh Liễu, Thất luyện được loại võ công lạ, trong người không khỏe, lâu lâu lại tự nói chuyện một mình, thái độ thay đổi thất thường, cứ giam mình trong phòng kín. Liên vì thế phải chăm sóc cả ba đứa trẻ.

    Đến khi Phong lên năm, trung thu năm đó, trăng rằm sáng rực, Liên dẫn ba đứa trẻ ra vườn chơi đèn lồng.

    Cả ba đứa trẻ ăn bánh, uống trà rồi cầm đèn đuổi nhau chạy trong vườn.

    ”Bạch Dương ca, có tiếng lạ ở ao sen.” Bạch Phong tò mò kéo Bạch Dương lại ao, mặc cho Bạch Dương can ngăn. Đêm tối im ắng, chỉ có tiếng cá giẫy nước và ánh trăng rằm in bóng dưới hồ. Bạch Phong nghiêng đầu nhìn xuống ao. Liên sợ hai đứa trẻ ngã nên chạy lại gần.

    Đột ngột từ dưới ao, một bóng đen trồi lên, giơ cánh tay tóm lấy Bạch Phong lôi xuống nước. Đứa trẻ rơi tõm xuống ao, Liên nhanh tay chụp được chân Bạch Phong nhưng Liên chỉ là người đàn bà yếu ớt, mỏng manh nên cũng bị lực kéo mà rơi xuống nước. Hai người ngã xuống, thế nhưng ao sen phẳng lặng như tờ, mặt nước êm đềm soi bóng trăng không chút sóng nước.

    Bạch Dương và Hạ Liễu khóc ré lên. Bọn người hầu chạy đi cầu cứu, quân lính trong cung nháo nhào kéo đến. Người người nhảy xuống ao lùng sục. Đến sáng chỉ thấy xác Liên nổi lên giữa những đóa sen trắng muốt, còn tông tích Bạch Phong lại không thấy đâu. Thất vốn tâm trạng không ổn, nghe tin Bạch Phong chết mất xác thì bỏ phủ tướng quân mà đi mất.

    Liên chết, Phong mất tích, Thất cũng biến mất tăm. Chỉ trong một đêm, gia đình Bạch tướng quân tan nát. Bạch Dương chứng kiến từ đầu chí cuối, lại đứng ngay cạnh Bạch Phong khi đứa em bị lôi xuống nước, hình ảnh Bạch Phong và mẹ rơi xuống nước không bao giờ phai mờ trong tâm trí. Cánh tay kéo Bạch Phong xuống hồ có ba vệt đen bện vào nhau như dây thừng.

    Năm năm sau, Hồng cô cô quay lại tìm Bạch Phong, nhưng Bạch Phong đã chết mất xác nên thấu cảm nỗi đau của Bạch tướng quân, Hồng cô cô nhận Bạch Dương làm đồ đệ. Nhiều năm trôi qua, Bạch Dương trưởng thành, được truyền từ cha sức khỏe phi thường, từ mẹ diện mạo khôi ngô và học võ từ nhỏ nơi sư phụ Hồng cô cô, nay là Hồng bà bà, một trong thập bát dị nhân.

    ”Bạch Dương ta vì thế văn võ song toàn, con nhà quyền quý được nhiều người ái mộ. Học võ từ Hồng bà bà, nhưng ta là người đầy cá tính và giàu óc thẩm mĩ, vẫn giữ được phong cách riêng, chưa từng một lần mặc áo hồng như bà bà mong muốn!” - Bạch Dương bộc lộ. Nghe đến đây, người võ đường liếc mắt nhìn nhau, nhướn mày trước sự khoe mẽ quá trắng trợn của Bạch Dương.

    Mặc dù vậy, dưới bề ngoài hoàn hảo đó, Bạch Dương vẫn ám ảnh chuyện buồn trong gia đình ngày ấy, từ nhỏ đến lớn một mực muốn tìm ra gã quái nhân trong hồ sen đã hại mẹ và em trai. Nhưng không được Hồng bà bà cho phép.

    Mãi đến một ngày nọ, Hồng bà bà lệnh cho Bạch Dương vào tiếp kiến. Trong phòng bà bà vẫn trang trí một màu hồng thường lệ, lần này đứng chờ sẵn đã là bảy cô gái xinh đẹp mặc áo trắng. Hồng bà bà nói, giọng trầm đục: “Lấy lại phong vũ châu cho ta”.

    Hồng bà bà giải thích thêm:

    ”Hạt châu phong vũ, là do ta và một người nữa tìm được...”

    Người này là Luân Hồi Vạn Độc là một ả đàn bà điêu ngoa, độc địa. Hồng bà bà vốn có công lực thâm hậu, Luân Hồi Vạn Độc cũng cao siêu và giỏi nhiều tà thuật. Hai người đàn bà vốn không đơn thuần kết nghĩa tỉ muội mà từng thân thiết cùng góp sức lùng sục giang hồ để tìm được phong vũ châu.

    ”Ta chỉ có ý học võ, tìm ngọc để luyện công. Thế nhưng Luân Hồi Vạn Độc có ý khác, tìm được phong vũ châu thì cướp đi, lại đả thương khiến ta tẩu hỏa nhập ma từ đó không đi lại được.”

    Hồng bà bà kể lại: “Luân Hồi Vạn Độc sau thành lập Vạn Độc Giáo, tự nhận là chướng môn, dưới có hàng trăm đồ đệ, toàn làm chuyện ác nhân. Một trong những tên sát thủ lợi hại của Vạn Độc Giáo, có tên Vạn Độc Vương. Gã này mỗi bước tiến có hạt tuyết đen...”.

    ”Hạt tuyết theo mỗi bước chân? Đẹp nhỉ” Bạch Dương trầm trồ “nhưng có thật hay không, người thường sao có hạt tuyết quanh mình được.”

    Người đối mặt với Vạn Độc Vương mà còn sống, xưa nay không bao nhiêu nên truyền thuyết về hạt tuyết có thể chỉ do giang hồ thêu dệt vào. Duy Hồng bà bà nghe qua mới biết, hạt tuyết đen và hàn khí là có thật, ở người đã nuốt hạt châu mà luyện thành phong vũ hàn công.

    ”Đem bảy đứa con gái này theo ngươi... giết cho được Vạn Độc Vương mang hạt châu phong vũ về cho ta!” - Hồng bà bà ra lệnh.

    Lệnh đó cũng đồng nghĩa Bạch Dương đã học võ thành tài và nay có thể tung hoành thiên hạ. Trước tìm phong vũ châu cho Hồng bà bà, sau tìm tông tích kẻ làm đứa em trai Bạch Phong và Liên, mẹ Bạch Dương chết. Bạch Dương nghe xong, mừng hết lớn.

    Vốn biết rõ Luân Hồi Vạn Độc nên Hồng bà bà đã truyền lại nhiều chiêu thức vô hiệu hóa người của Vạn Độc Giáo. Ví như chất độc trên da Vạn Độc Vương, Bạch Dương có thuốc cầm độc, chỉ cần uống vào thì tuy trúng độc nhưng vẫn duy trì được tính mạng.

    Chính là thuốc mà Bạch Dương cho Đông Tử đêm đó.

    ”Tôi muốn đi tìm Vạn Độc Vương” - Đông Tử nói, sau khi nghe rõ ngọn ngành.

    Bạch Dương hơi thất vọng. Kể xong câu chuyện gia đình đầy bi kịch như vậy, mà Đông Tử nghe xong vẫn chỉ quan tâm đến Vạn Độc Vương.

    ”Vạn Độc Vương vì tôi mà bị trọng thương, trên đời lại không có ai chạm vào chữa thương cho anh ta được, tôi không thể không đi tìm” Đông Tử lo lắng.

    ”Nhất là khi hắn hôn ngươi đắm đuối thế kia!” - Hiết Hổ gật gù.

    ”Hôn khi nào?” Đông Tử giật cả mình.

    ”Khi ngươi đang nằm bất động... Ôi, rất hoành tráng, môi cài môi, mắt nhắm say sưa thưởng thức vị ngọt tình... yêu!” Hoán Diện Nhân chêm vào.

    Xuân Thu và Bảo Thường tuy không muốn cũng phải gật đầu. Đúng thật chuyện đã xảy ra. Sự việc đầy tế nhị bị ba dị quái miêu tả hơi kịch tính nhưng quả thật Vạn Độc Vương có hôn Đông Tử.

    ”Nghĩ lại cũng rất lãng mạn. Trông hai người cứ như đang hôn qua hôn lại đấy! Vậy mà Đông Tử không nhớ gì hết! Tiếc thật!” Xuân Thu gãi cằm.

    Bảo Thường tức xì khói, bao nhiêu năm ở ngay cạnh Đông Tử, muốn hôn chết đi được nhưng có dám động đậy tay chân đâu. Trong khi cái gã Vạn Độc Vương kia thì ngang nhiên mà hôn Đông Tử trước mặt mọi người.

    ”Vả lại Đông Tử coi như đã chết. Ở lại võ đường cũng không được” Xuân Thu nói thêm. “Tôi cũng đi!”

    ”Không được, cô Xuân Thu không có võ công, không thể tung tăng giang hồ được đâu! Để tôi đi cùng!” Bảo Thường xen vào. Hiển nhiên đi cùng Đông Tử càng có cơ hội gần gũi Đông Tử hơn... để mà... à, để mà... bảo vệ Đông Tử khỏi cái kẻ mà tự dưng đêm đó ôm Đông Tử hôn say đắm như thế !
    ”Đông Tử và Bảo Thường đều có võ nhưng cả hai đều khờ khờ ngu ngu, nếu tôi không đi chẳng may hai người gặp gian tặc sẽ bị lừa hết cả tiền bạc đó!” Xuân Thu quả quyết.

    Bạch Dương cũng tán thành ý kiến để Xuân Thu đi cùng. Bạch Dương vẫn còn cay cú, xưa giờ chưa từng hôn hụt ai! “Nhưng mà... biết tìm ở đâu bây giờ...” Đông Tử thở dài.

    ”Tên Vạn Độc Vương thương tích trầm trọng như vậy... chắc là bò về tìm con nha đầu đó thôi!” - Hiết Hổ tỏ vẻ rành rõi. Vừa nói xong câu đó bị Hoán Diện Nhân liếc cho cái sắc lẻm.

    ”Con nha đầu nào?” Đông Tử hỏi, hồi hộp như sắp chết trở lại.

    ”Đối thủ của ngươi đấy... con yêu nữ mà Vạn Độc Vương chạy về... Tường Vy của Họa Hồn Cung, một con nha đầu hư đốn!” - Hoán Diện Nhân nhếch mép.

    Đông Tử nghe vậy, chợt nhớ đến dấu móng tay cào trên vai và cánh tay Vạn Độc Vương ngày đó, người nóng như lửa đốt. Máu dâng lên đầu.


    Chương 5...
    Lần sửa cuối bởi haminhvan, ngày 27-03-2008 lúc 04:47 PM. Lý do: Tự động nhập bài viết

    Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
    Lươn lẹo luồn lách lại leo lên


  2. #2
    Phong Vân huyền thoại
    Ngày tham gia
    07 Mar 2008
    Đang ở
    1 nơi rất ảo....
    Tuổi
    31
    Bài viết
    3,677
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Rep Power
    60

    Mặc định Re: Tuyết Đen!

    Chết thật!
    Bây giờ kiểm tra lại mới thấy có nhiều saj sót!
    Làm sao bj chừ!
    Anh hrockvn ơi!
    Đóng hộ em cái topic này lại với!
    Hu hu
    Xin lỗi tất cả mọi người vì sai sót trên

    Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
    Lươn lẹo luồn lách lại leo lên


  3. #3
    Trấn môn đệ tử ĐDT Member
    Ngày tham gia
    19 Oct 2007
    Tuổi
    32
    Bài viết
    484
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    54

    Mặc định Re: Tuyết Đen!

    Sai sót chỗ nào vậy bạn hà minh

  4. #4
    Phong Vân huyền thoại
    Ngày tham gia
    07 Mar 2008
    Đang ở
    1 nơi rất ảo....
    Tuổi
    31
    Bài viết
    3,677
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Rep Power
    60

    Mặc định Re: Tuyết Đen!

    À không!
    Kiểm tra lại rồi!
    Không có saj sót đâu!
    Mong mọi người thông cảm

    Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
    Lươn lẹo luồn lách lại leo lên


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Các Chủ đề tương tự

  1. Tuyển người iu!!
    Bởi MrLee trong diễn đàn Giao lưu kết bạn
    Trả lời: 17
    Bài viết cuối: 18-05-2008, 10:41 AM
  2. Bưc thư tuyệt mệnh của cha gửi cho con gái!
    Bởi Bách_Hợp trong diễn đàn Thôn con trai - Xóm con gái
    Trả lời: 3
    Bài viết cuối: 11-03-2008, 03:03 PM
  3. Tìm đường trực tuyến
    Bởi hrockvn trong diễn đàn Giới thiệu web
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 12-05-2007, 03:37 PM
  4. thành tích Toán quốc tế của đội tuyển việt nam
    Bởi ToanA4_03_06 trong diễn đàn Thông tin tuyển sinh
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 18-11-2006, 01:29 PM

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •