Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 11 đến 19 của 19

Chủ đề: Romatic story

  1. #11
    VIP DDT Friend alex's Avatar
    Ngày tham gia
    17 Jan 2006
    Đang ở
    Conegliano-Italia
    Bài viết
    308
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    60

    Mặc định

    Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ một vài tin nhắn qua lại giữa Nguyên và Hoàng. Về một thứ tình yêu ngoài tình yêu. Bắt đầu bằng một ngày cho một đời. Một ngày yêu nhau. Người yêu một ngày. Hai đứa bồng bềnh đi suốt đêm. Nhắm hờ mắt là thấy Nguyên co ro ngồi sau xe Hoàng. Những con đường mùa đông và những ngọn đèn vàng ấm áp. Từ một ngày cho một đời thành một ngày cho mỗi tuần. Ngày Chủ Nhật. Cả hai đều không lý giải nổi tại sao mình yêu nhau nhiều đến thế và nhanh đến thế. Bên Nguyên, Hoàng cảm thấy thật dễ chịu và thoải mái. Không như bên Zin. Bên Nguyên, Hoàng thấy tràn ngập tình yêu. Trong khi bên Zin thì ngoài tình yêu còn trách nhiệm với gia đình Zin, còn trăm thứ bà dằn có tên và không có tên. Bên Nguyên thì tất cả chỉ là Hoàng và Nguyên. Là Chủ Nhật. Như thế một tuần chỉ có mỗi ngày Chủ Nhật là đáng nói vậy. Như thể mỗi đời chỉ có mỗi Nguyên là con gái vậy. Sòng phẳng mà nói: Hoàng thấy mình yêu Nguyên nhiều hơn yêu Zin. Nhưng vẫn thương Zin. "Mình cứ xô vào nhau như Chí Phèo Thị Nở vậy, Hoàng nhỉ? Em thấy có lỗi với chị ý và cả với Cá Ươn." Hoàng trầm ngâm. Thương Zin. Chủ Nhật ấy bị sứt đi một chút. Nguyên về sớm với Cá Ươn để Hoàng qua gặp Zin. Mẻ một chút ngày Chủ Nhật ấy.







    Hoàng đèo Zin đi qua một tấm gương. Thấy soi bóng hai người trong đó. Chẳng giống những người đang yêu nhau tẹo nào. Rời rạc. Trong gương, Nguyên ngồi sau xe Cá Ươn. Hai bên nhìn nhau. Im lặng. Zin khẽ thở dài. Hoàng khẽ kéo tay Zin ôm lấy eo mình. Bên trong tấm gương, Nguyên cũng chủ động ôm eo Cá Ươn. Như thầm nhắc nhau rằng tuần không chỉ có ngày Chủ Nhật.







    "Không phải phép thử nào cũng cho ta một kết quả đúng. Nhưng trong tình yêu nên có những phép thử để biết rằng ta đã sai". Đó là câu chốt hạ của Nguyên. Hoàng chỉ im lặng. Nguyên bảo "Hoàng phải yêu chị ý nhiều hơn để em yêu Cá Ươn nhà em nhiều bằng như thế". Rồi Nguyên liệt kê ra 10 điều mà Zin mong muốn. Hoàng cũng liệt kê lại 10 điều mà Cá Ươn cần. Trao đổi. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hai người làm vậy nhưng dường như thời gian và công việc luôn không công bằng với Zin. Hoàng chưa bao giờ làm hết 10 điều Zin mong muốn mà Nguyên đưa ra. Nhưng Cá Ươn thì nhận được hết 10 điều. Hoàng nghĩ mãi. Có lẽ bởi Hoàng lười biếng thật? Hay vì Hoàng ích kỉ và vô tâm? Nguyên bảo: "Cứ dần dần thôi, từng bước từng bước…" Và Hoàng bắt đầu để ý nhiều hơn đến Zin theo hướng dẫn của Nguyên. Như một cuộc chiến đấu để giành giật ý nghĩa cần và đủ cho một tình yêu thực sự. Công bằng mà nói, mọi thứ cũng đã có thể cứu vãn được nếu như Hoàng không yêu Nguyên nhiều hơn yêu Zin, không ham muốn Zin giống như Nguyên. Là chỉ cho chứ không nhận, là chỉ yêu chứ không đòi hỏi trách nhiệm cũng như trăm thứ bà dằn khác trong một tình yêu có những dự định tiến tới hôn nhân.







    Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ khi tình yêu của Hoàng và Zin đi vào ngõ cụt với những cuộc cãi vã triền miên. Đó là một thời kỳ khủng hoảng thường thấy của tình yêu. Zin trở nên nhiều chuyện và khiến Hoàng thấy mất tự do ghê gớm. Bức bối. Sự nhàm chán luôn khiên người ta bức bối. Nhất là với những người trẻ. Và với Hoàng thì điều ấy đặc biệt đáng sợ hơn. Nếu là bồng bột mà nói thì câu cửa miệng sẽ là: "Mình chia tay". Nhưng cả Zin và Hoàng đều không muốn như thế. Cho tình yêu một cơ hội nữa. Nguyên xuất hiện như thế. Khác hẳn Zin. Không ồn ào, không riết róng, không quá phức tạp để hiểu được. Nguyên là hiện thân của sự không đầu không cuối, tràn đầy nữ tính. Nguyên ghé vào cuộc đời của hoàng và từ từ nhen lửa cho Hoàng. Để yêu Nguyên và yêu Zin gấp nhiều lần hơn. Để hiểu Cá Ươn của Nguyên và để Nguyên có thể yêu Hoàng và yêu Cá Ươn gấp nhiều lần hơn. Nguyên và Hoàng bắt đầu tâm sự về những gì mình nghĩ trong từng hiện tượng, sự việc một. Thời gian ấy đi qua một cách ngọng nghịu vì cả hai còn lạ nhau. Cho đến khi thuộc nhau dần dần rồi thì những câu chuyện có Zin và Cá Ươn cũng ít đi dần. Nguyên cũng hỏi Hoàng nhiều hơn câu "Anh đã yêu chị ý nhiều hơn chưa?" Như thể sợ mất đi mối quan hệ này, Hoàng cũng chần chừ. Nguyên mỗi lúc một nhiều lên trong cuộc sống của Hoàng. Và dần trở nên quan trọng. Zin thì ít dần đi. Hoàng bỗng lo sợ nếu Hoàng yêu Zin nhiều hơn thì sẽ vĩnh viễn mất đi Nguyên. Và Hoàng chỉ im lặng mỗi khi Nguyên hỏi. Trong mắt Nguyên những lúc đó, lại ánh lên những tia buồn. Mong manh đến bật khóc.







    Zin bật khóc: "Em mệt mỏi quá rồi! Sẽ không thể tiếp tục tình trạng này được nữa. Anh yêu vai diễn Nguyên của em nhiều hơn yêu con người thật của em rồi phải không?" Hoàng thở dài gật đầu xác định. "Anh muốn em luôn là Nguyên. Còn em?" Zin lắc đầu: "Với em thì anh lúc làm Hoàng hay lúc làm Cá Ươn luôn là một. Em đều yêu trọn vẹn và hết mình. Có điều, với mỗi thời điểm, em đều có những cách hành xử khác nhau. Với Cá Ươn, em đối xử như một người mình sẽ lấy làm chồng, còn đối với Hoàng, đó chỉ là một tình yêu không xác định". Hoàng lặng người đi. Liệu có phải Hoàng cũng chưa sẵn sàng để tình yêu đi đến hôn nhân nên Hoàng yêu Nguyên hơn là yêu Zin? Trong Hoàng như vừa đổ vỡ một điều gì đó.







    Bắt đầu từ tin nhắn của Zin khi tình yêu của cả hai đi vào ngõ cụt: "Em muốn ngày mai mình yêu nhau như hai người mới toanh để cho tình yêu của mình có một cơ hội". Tình yêu một ngày xảy ra như thế. Và đẹp thật. Mới toanh. Hôm ấy, Hoàng tới đón Zin. Cố gắn để tạo ra cảm giác như thể lần đầu tiên hò hẹn vậy. Con đường tới nhà Zin vẫn như mọi khi. Hoàng quen từng cái ổ gà một. Gặp Zin, anh cũng không nhận ra. Zin mặc một bộ váy mới toanh. Một bộ váy mà Hoàng chưa từng thấy bao giờ. Zin xuất hiện. Cái cách xuất hiện cũng khác với Zin thường ngày. Không xưng hô là Zin- tên ở nhà nữa. Mà là tên thật: Hoàng Gia Nguyên. "Nguyên chào anh Hoàng ạ!". Đã từ lâu, Hoàng quen gọi Nguyên bằng cái tên yêu là Zin. Nghe lại tên thật bỗng thấy là lạ. Lạ thật. Phải chăng tình yêu của hai người suốt mấy năm qua cũng thế. Đã quá quen thuộc đến nhàm chán. Và hôm nay, vào vai Nguyên, Zin đang khác mình đi để thử yêu lần nữa. Hôm ấy, không vào lại những quán quen, không đi lại những đường cũ, không nói lại những câu chuyện nhàm tai. Tất cả đều mới toanh. Rất mới. Zin trong vai Nguyên thật lạ. Cuối buổi đi chơi, hai người hôn nhau dưới hiên nhà Nguyên (và cũng là Zin), nụ hôn cũng thật lạ. Đó là Hoàng cảm thấy vậy. Đêm ấy, Hoàng nhắn cho Zin: "Anh Hoàng yêu em Nguyên". Và sau tình yêu một ngày đó là Chủ Nhật mỗi tuần. Nguyên của Zin là một người khác hẳn. Nói như Nguyên đó là: "Một lối chơi khác hẳn khiến cho trận đấu trở nên kịch tính hơn." Mỗi chiều Chủ Nhật, Zin trong cái tên Nguyên lại tới căn phòng của Hoàng. Khác hẳn với Zin ngày thường, Nguyên của ngày Chủ Nhật tràn trề cuốn hút. Lại nhen lửa cho Hoàng. Để thứ Hai, gặp lại nhau, Zin lại trở về là Zin. Thật đến nhàm chán và mệt mỏi. vẫn là Zin với sự rõ ràng và minh bạch. Vẫn là Zin của "anh phải thế này, anh không được thế kia". Cần mẫn đến mức bối rối. Và Hoàng thấy mình là một Cá Ươn suốt một tuần trời. Chỉ có thể là Hoàng vào mỗi ngày Chủ Nhật. Zin cố gắng, cố gắng để Cá Ươn trở thành Hoàng. Còn ngược lại, Hoàng yêu Nguyên nhiều hơn. Với Zin thì ít dần đi. Hoàng chờ đợi ngày Chủ Nhật để được gặp Nguyên.







    Hoàng ôm vai Zin: "Sao em không giống như Nguyên? Sao em không cứ luôn là em của mỗi ngày Chủ Nhật? Tại sao em cứ phải là Zin một cách khó chịu đến như thế? Anh muốn em hãy là Nguyên, hãy là em của mỗi ngày Chủ Nhật". Zin lắc đầu: "Nguyên có thể rất tuyệt vời nhưng Nguyên là khoảnh khắc em tạo dựng chứ không phải là con người thật của em".







    Và bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ cửa sổ tầng tư của khu tập thể cũ kỹ, Zin đi về. Hoàng nhìn theo và bỗng thấy không còn Nguyên nữa từ trong Zin…








    --------------------

  2. #12
    VIP DDT Friend alex's Avatar
    Ngày tham gia
    17 Jan 2006
    Đang ở
    Conegliano-Italia
    Bài viết
    308
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    60

    Mặc định

    Người yêu một ngày
    ( Hoàng Anh Tú)

    -----------------------------------------------------------
    Một

    “Giả sử chúng mình ngày ấy yêu nhau thì sao nhỉ?”
    “Thì chắc chẳng còn đến bây giờ nữa”
    “Tại sao vậy? Có vẻ như Hoài không tin lắm vào khả năng gìn giữ hoà bình của Hoài và người ta ý nhỉ?”
    “ừ, có lẽ vậy!”
    Im lặng.
    “Hoài và Tuấn dạo này sao rồi?”
    “Cũng tốt! Còn Hoàng? Em tóc vàng vẫn ổn chứ?”
    “Vẫn vậy thôi!”
    Im lặng.
    Hoài miết tay vào thành bàn. Lâu lắm rồi cô mới gặp lại Hoàng. Dễ chừng năm năm rồi. Ngày ấy chưa xa lắm, năm năm trước, Hoài nhớ, hôm ấy nhằm dịp sau Tết thế này này. Nếu Hoài nhớ không lầm thì hôm ấy cũng chính là ngày Valentine. Năm ấy cả hai đều đang học lớp 12, Hoàng gọi điện rủ Hoài đi uống nước. Hồi ấy khái niệm về ngày Valentine còn mù căng chải lắm, Hoài nhận lời mà không biết rằng ngày này dành cho những người đang yêu cả. Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ không tên trên đường Lý Thường Kiệt. Hoài đến muộn mất hai mươi phút. Hoài chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã choáng váng với một bông hồng to sụ. Hoàng lúng búng nói gì ý nhỉ? à phải rồi, “tặng Hoài nhân ngày lễ tình nhân, Hoàng muốn nói với Hoài là Hoàng yêu Hoài”. Vậy thôi! Đấy là câu tỏ tình đầu tiên trong đời Hoài nhận được. Sau này còn vài lần nữa Hoài nhận được những lời tương tự nhưng cái cảm giác như cảm giác với Hoàng thì chỉ duy nhất một lần này. Hoài không nhớ hôm ấy Hoài đã nói gì, chỉ biết sau hôm ấy hai đứa trở nên ngại gặp mặt nhau hơn. Cho đến bây giờ, sau ba năm, Hoài vẫn không hiểu tại sao hôm ấy Hoài lại chối từ tình cảm của Hoàng. Rất rõ ràng là Hoài cũng có cảm tình với Hoàng nhé! Có lẽ là do Hoàng vội vã quá và lúc ấy đang là lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Mà nếu ngày đó Hoàng cũng như Tuấn về sau này, đó là ôm chặt lấy Hoài và đặt một nụ hôn ngay sau khi nói lời yêu, có lẽ Hoài sẽ không từ chối được đâu. Đằng này, Hoàng nghe xong mặt xìu như bánh đa ngấm nước và cuối cùng thì….
    “Nghĩ gì vậy?”
    “à, về ngày xưa thôi!”
    “Hoàng cũng vậy!”
    “Hồi ấy buồn cười nhỉ?”
    “ừ! Hôm ấy Hoài mặc cái áo màu bộ đội”
    “Người ta cũng chẳng nhớ nổi nữa”
    Không biết bây giờ Hoàng có còn yêu mình không nhỉ? Hoài nghĩ vẩn vơ rồi tự cười giễu mình hay tưởng tượng. Hoàng đã có bạn gái rồi còn gì? Bạn gái Hoàng xinh hơn Hoài nhiều. Vả lại Hoài cũng vậy, Hoài đã có Tuấn. Tuấn rất yêu Hoài, rất tốt với Hoài. Hoài cũng vậy, rất yêu và thậm chí còn phục Tuấn. Hôm nay đi họp lớp, Tuấn đi theo đến tận cổng trường rồi mới quay về cơ quan của Tuấn.
    “Nhanh nhỉ? Vậy mà cũng đã năm năm rồi nhỉ?”
    “ừ, năm năm rồi”
    “ Bao giờ Hoài cưới?”
    “Chắc sang năm! Còn Hoàng?”
    “Cũng còn lâu! Ba đến năm năm nữa cơ!”
    Im lặng.
    Hoài cứ miên man đi theo ý nghĩ về Hoàng, về câu “giả sử ngày xưa…” của Hoàng. Cho đến lúc về. Cho đến lúc về, Hoài chẳng hiểu vì sao nữa, Hoài hỏi:
    - Hoàng có tưởng tượng được ra chuyện chúng mình khi yêu nhau không?
    Hoàng thẫn người ra một lúc:
    - Người ta tin rằng chúng mình sẽ rất ổn cho đến khi nó…. hết ổn.
    Cả hai cùng cười nhưng Hoài thấy được, cảm thấy được dường như trong mắt của cả hai đứa có gì đó như thể là sự trìu mến pha lẫn chút tò mò, tò mò một cách tha thiết vậy.

    Hai

    “Em không sao chứ?”
    “Dạ, em sao ạ?”
    “Anh thấy em có vẻ đang nghĩ cái gì đó lung lắm vậy?”
    “Không, không có!”
    “ừ, không có thì tốt, nếu có gì thì cứ nói với anh nhé! Hai cái đầu luôn tốt hơn là chỉ có một cái mà”
    “Vâng!”
    Hoài khẽ ngả đầu vào lưng Tuấn, hít căng ngực mùi của Tuấn. Cái mùi quen thuộc đến nao lòng. Suốt bốn năm yêu nhau, Hoài nhiều lúc tưởng chừng như nhớ đến oà khóc mùi của Tuấn. Cô hay nói với Tuấn “Anh như ma tuý và em như con nghiện vậy!”. Những lúc ấy, Tuấn nhìn Hoài mà mắt long lanh. Hoài biết và Hoài cũng vậy. Yêu nhau đến ứa nước mắt. Còn Hoàng thì sao nhỉ? Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa! Hoài ôm xiết eo Tuấn lại. Thời tiết mùa xuân thật dễ chịu, những cành cây nhu nhú lộc biếc và lại càng mướt mát hơn bởi những giọt mưa phùn lất phất bay. Con phố dài hút mờ như sương vậy. Phố đẹp như tranh thuỷ mặc. Mai đã lại Valentine rồi. Mai. Phải, mai! Chợt Hoài thấy cồn cào một nỗi gì như thể nỗi đợi chờ vậy. Tuấn đang huyên thuyên kể về những người cùng công ty của Tuấn, về chuyện công việc. Hoài nghe câu được câu chăng. Khuôn mặt Hoàng cứ ẩn hiện trong suy nghĩ của Hoài như mạng nhện vậy. Khuôn mặt Hoàng của năm năm trước khi tặng hoa hồng cho Hoài. Đôi mắt Hoàng nhìn Hoài hôm họp lớp, tha thiết, trìu mến và cả sự tò mò đầy khao khát.
    “Hoài à?”
    “Dạ!”
    “Sao vậy? Chắc chắn có chuyện gì phải không?”
    “Không ạ!”
    “Nếu em không muốn nói thì thôi vậy!” Tuấn lén thở dài.
    Hoài thấy mình tệ thật. Hoài cũng thở dài. Cả hai im lặng cho đến lúc về đến ngõ nhà Hoài. Tuấn khẽ hôn lên môi Hoài:
    - Hôm nay em có chuyện gì phải không?
    Hoài cúi mặt, lắc đầu:
    - Không có! Em chỉ hơi mệt một chút thôi! Em đi nghỉ đây! Anh về sớm nhé! Về đến nhà thì nháy máy cho em biết! Bye!
    Tuấn thở dài rồi gật đầu:
    - Mai 8h tối anh qua nhé!
    Hoài thảng thốt, một thoáng, rồi gật đầu bỏ chạy vào trong nhà. Lúc rẽ khúc ngoặt, Hoài đứng lại và thở hổn hển, chờ cho đến khi tiếng bật lửa của Tuấn vang lên và sau đó là tiếng nổ máy xe. Tuấn đi. Hoài ngồi thụp xuống đất và khóc ngon lành.

    Ba

    Quán vẫn vậy. Cái bàn mà hai đứa hôm ấy ngồi vẫn để trống. Hoài ngồi vào chỗ của mình năm năm trước. Chợt thấy ấm lòng kỳ lạ. Giọng Hoàng đâu đó vang lên. Rất gần mà như xa xôi. Hoàng đọc thơ của Hoàng.
    “Quán thì cũ vẫn xưa thôi
    Miết tay thành ghế vọng lời em thưa
    Rằng hôm ấy buổi nhằm mưa
    Cho câu yêu ướt run lùa ngực nhau
    Bây giờ tôi đấy, em đâu?
    Bây giờ quán đấy, váng đầu hỏi xưa
    Rằng cà phê đủ đắng chưa?
    Cho xanh xao kỷ niệm ùa vào đêm
    Rằng ghế, bàn, nến và tim
    Có còn hơi của rất mềm lời yêu…”
    Hoài chuyếnh choáng như người say. Giọng của Hoàng vẫn vang vang trong đầu Hoài:
    - Hoài ơi!
    Hoài thấy Hoàng đang đứng trước mặt mình. Vòng tay của Hoàng ôm Hoài vào lòng. Hơi ấm rõ rệt lắm! Hoài cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi mất vì bị ôm xiết. Giọng Hoàng run rẩy:
    - Người ta yêu Hoài lắm!
    Hoài bừng tỉnh. Là Hoàng thật bằng xương bằng thịt chứ không phải trong tưởng tượng. Hoài muốn vùng ra nhưng lại ôm xiết Hoàng lại. Hoài muốn tỉnh dậy nhưng lại nhắm mắt mê man đi. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Tưởng chừng không dừng lại được vậy. Những nụ hôn tưởng chừng như rút lưỡi nhau. Những nụ hôn như muốn nuốt chửng nhau. Những khuy áo chỉ chực bung ra. Hoài như không còn kiểm soát được mình nữa vậy. Nước mắt Hoài làm mặn cả nụ hôn. Ướt đầm đìa. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Hoài không còn biết trời trăng gì nữa. Cho đến khi cả hai buông nhau ra nhường chỗ cho sự lúng túng.
    “Tại sao lại ra đây làm gì?”
    “Tại sao lại không được ra?”
    “Nhưng ra sớm thế!”
    “Linh tính báo thấy một người tên Hoài ở đây, nên bỏ cả bát cơm dở mà ra đấy!”
    “Hứ!”
    “Hì!”
    “Ghét!”
    “Yêu!”
    “Không nói nữa!”
    “Cứ nói đấy!”
    “Thế chẳng trách ngày xưa không yêu. Cái kiểu cùn gỉ thế làm sao được đây?”
    “Thì bây giờ mới còn cái để yêu chứ!”
    “Cùn!”
    Và lại một cơn mưa nụ hôn nữa. Triền miên tưởng như chẳng bao giờ chấm dứt. Tưởng như bù lại năm năm không có nhau trong đời vậy. Đồng hồ chỉ 8h tối, Hoài tắt máy di động của mình. Và những nụ hôn lại cuống cuồng, lại vồn vã, lại vội vã. Hoàng hít lấy hít để người của Hoài. Cả hai lại mê đi. Đầm đìa. Chỉ dừng lại khi có một đôi khác bước vào. Hoài nhìn sâu vào mắt Hoàng:
    - Em yêu anh!
    Hoàng ngẩn người lúng túng:
    - Người ta…. Người ta… anh cũng vậy!
    Hoài lại bị Hoàng cuốn đi. Mê mệt. Những tưởng như năm năm qua hai người không có nhau thật là một sự phí phạm quá lớn đến không thể tha thứ được vậy. Hoàng thủ thỉ:
    - Tuấn có tốt với em không?
    Hoài khựng lại. Giờ này có lẽ Tuấn đang cuống lên vì không thấy Hoài. Hoài lại đã tắt máy điện thoại di động. Giọng Hoàng mơ hồ như tự nói với bản thân:
    - An tốt với Hoàng lắm! Giờ này có lẽ cô ấy đang khóc…
    Hoài bật khóc:
    - Chúng mình thật tệ!
    Hoàng vuốt tóc Hoài:
    - Phải! Chúng mình thật tệ! Thôi, về nhé, Hoài! Vậy là chúng mình đều đã có được cái mà chúng mình thiếu rồi. Chúng mình vậy là đã biết được cái mà chúng mình tò mò muốn biết rồi. Về thôi! Về kẻo mọi người lại lo cho chúng ta.
    Hoài gật đầu, thầm cảm ơn Hoàng đã biết phanh kịp những cảm xúc của cả hai không để nó đi quá xa vị trí mà nó phải ở. Hoàng nói tiếp, giọng ấm áp, thủ thỉ:
    - Hôm nay coi như một giấc mơ. Cả anh và em đều đang mơ. Chúng ta sẽ tỉnh dậy và giữ cho riêng mình một giấc mơ ngọt ngào này, được không Hoài?
    Hoài cảm thấy bình yên quá đỗi. Hoài mỉm cười và gật đầu thật nhẹ.

    Bốn

    Con phố dài hun hút. Đêm tình yêu dịu dàng. Hoàng mua hai bông hồng nhung đỏ chót. Một cho mình, một cho Hoài:
    - Mang về tặng Tuấn nhé! Bông này người ta mang về tặng An
    Hoài cầm hoa khẽ nheo mắt:
    - Thế còn phần của Hoài đâu?
    Hoàng cười, lướt nhẹ ngón tay lên gò má bầu bĩnh của Hoài:
    - Phần Hoài đã tặng năm năm trước rồi còn gì?
    Ngã ba. Hoài và Hoàng mỗi người một đường. Cái vẫy tay và nụ cười thật nhẹ không khiến ai trong cả hai mang cảm giác đó là một cuộc chia tay cả. Chỉ thấy như cả hai tỉnh dậy sau một giấc mơ rất đẹp vậy. Hoài trở về con đường quen thuộc của mình. Phía xa kia có Tuấn. Có tương lai của hai người. Có mùi hương quen thuộc. Nhất định, nhất định gặp Tuấn, Hoài sẽ gục vào Tuấn mà hít cho căng lồng ngực mùi hương quen thuộc của Tuấn. Mỗi người đều có những giấc mơ cho riêng mình và chẳng ai phải chịu trách nhiệm với những giấc mơ ấy. Nhưng nếu là thực, như Tuấn trong Hoài thì có đấy! Hoài sẽ kể cho Tuấn nghe về giấc mơ này của Hoài. Nhất định. Giấc mơ bông hồng đỏ.

  3. #13
    Spamer Master DDT Friend ngayxua's Avatar
    Ngày tham gia
    31 Jul 2006
    Đang ở
    ~☀☀...Nhà choa...☀☀~
    Bài viết
    1,753
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 2 Posts
    Rep Power
    61

    Mặc định Re: Romatic story

    Cổ Tích Chuyện Tình


    Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
    - Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. Hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn. Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.

    Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
    - Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.

    Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
    - Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
    - Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi. Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
    - Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
    - Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi. Và họ ra đi.
    Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn? Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....

    Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của tôi tình cờ tìm được. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường vẫn ở phía trước?......
    - Hãy chú ý đến suy nghĩ của bạn; chúng sẽ trở thành lời nói.
    - Hãy chú ý đến lời nói của bạn; chúng sẽ trở thành hành động.
    - Hãy chú ý đến hành động của bạn; chúng sẽ trở thành thói quen.
    - Hãy chú ý đến thói quen của bạn; chúng sẽ trở thành tính cách.
    - Hãy chú ý đến tính cách của bạn; chúng sẽ trở thành số phận của bạn!


    Luôn luôn cố gắng vươn tới dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào và thay đổi môi trường xung quanh chứ đừng chỉ để hoàn cảnh quyết định số phận bản thân.

  4. #14
    Spamer Master DDT Friend ngayxua's Avatar
    Ngày tham gia
    31 Jul 2006
    Đang ở
    ~☀☀...Nhà choa...☀☀~
    Bài viết
    1,753
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 2 Posts
    Rep Power
    61

    Mặc định Re: Romatic story

    Cô gái bán đĩa




    Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.

    Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi. Cô gái ngẩng lên hỏi:

    - Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.

    - Ơ.. Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...

    Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

    - Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

    Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong. Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia. Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.

    Vài ngày sau...

    ‘Reeeeng !...'

    Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:

    - Alô?

    Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.

    - Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.

    Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

    Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra. Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thương lắm - Jacelyn.'

    Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi :' Chào anh, anh khỏe không ? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'

    Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

    Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.
    - Hãy chú ý đến suy nghĩ của bạn; chúng sẽ trở thành lời nói.
    - Hãy chú ý đến lời nói của bạn; chúng sẽ trở thành hành động.
    - Hãy chú ý đến hành động của bạn; chúng sẽ trở thành thói quen.
    - Hãy chú ý đến thói quen của bạn; chúng sẽ trở thành tính cách.
    - Hãy chú ý đến tính cách của bạn; chúng sẽ trở thành số phận của bạn!


    Luôn luôn cố gắng vươn tới dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào và thay đổi môi trường xung quanh chứ đừng chỉ để hoàn cảnh quyết định số phận bản thân.

  5. #15
    Spamer Master DDT Friend ngayxua's Avatar
    Ngày tham gia
    31 Jul 2006
    Đang ở
    ~☀☀...Nhà choa...☀☀~
    Bài viết
    1,753
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 2 Posts
    Rep Power
    61

    Unhappy Vì sao tôi mến ấy...

    Chỉ khi ở bên bạn,tôi mới thật sự là tôi
    - Bạn đã đem lại cho tôi những cảm giác mà tôi chưa bao giờ có trước đó
    - Bạn không bao giờ bỏ rơi tôi. Điều đó sẽ làm tôi thêm vững bước
    - Sự chân thành và sâu sắc của bạn mãi là ngọn lửa thắp sáng tình cảm của hai chúng ta
    - Tình cảm của bạn làm tôi xúc động. và tình cảm ấy sẽ luôn ở mãi trong tôi
    - Bạn đã chỉ cho tôi biết ý nghĩa thực sự của tình yêu
    - Tôi có thể nói với bạn bất cứ điều gì và bạn sẽ không chê cười
    - Mỗi khi nghĩ đến bạn, trong tôi lại đầy ắp những cảm xúc tuyệt vời
    - Bạn luôn nói những điều mà tôi muốn nghe (rằng tôi rất tuyệt vời... )
    - Mỗi khi tôi nhìn bạn, tôi lại thấy hồi hộp lạ thường
    - Bạn luôn là chủ đề trong những giấc mơ của tôi
    - Bạn có một khả năng hài hước tuệt vời
    - Bạn luôn có những ý tưởng lãng mạn và thú vị
    - Bạn làm những điều tốt đẹp cho tôi hơn là tôi đáng được nhận
    - Khi bạn và tôi cùng nhau, chúng ta có thể lảm được điều kì diệu
    - Bạn là người đã mở cánh cửa trái tim tôi
    - Bờ vai bạn là chỗ dựa vững chắc và êm ái nhất mỗi khi tôi khóc
    - Và ... tất nhiên, tôi thích bạn vì sự thông minh của bạn, bạn rất trông minh khi đã chọn tôi
    .....Tôi viết bài này lên cũng chỉ muốn nói: TÔI RẤT THÍCH BẠN
    :-SS
    (sưu tầm)
    - Hãy chú ý đến suy nghĩ của bạn; chúng sẽ trở thành lời nói.
    - Hãy chú ý đến lời nói của bạn; chúng sẽ trở thành hành động.
    - Hãy chú ý đến hành động của bạn; chúng sẽ trở thành thói quen.
    - Hãy chú ý đến thói quen của bạn; chúng sẽ trở thành tính cách.
    - Hãy chú ý đến tính cách của bạn; chúng sẽ trở thành số phận của bạn!


    Luôn luôn cố gắng vươn tới dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào và thay đổi môi trường xung quanh chứ đừng chỉ để hoàn cảnh quyết định số phận bản thân.

  6. #16
    Spamer Master DDT Friend ngayxua's Avatar
    Ngày tham gia
    31 Jul 2006
    Đang ở
    ~☀☀...Nhà choa...☀☀~
    Bài viết
    1,753
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 2 Posts
    Rep Power
    61

    Mặc định Romatic story

    Chờ khi con tim nhịp nhàng trở lại
    Nguyễn Thùy Hoàng Diễm


    Chạy vào lớp học thêm như một tên bắn, hắn nhìn dáo dát lớp học (nếu hắn mà để tay lên trán thì chả khác nào Tề Thiên Đại Thánh) rồi ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ tôi. Chỉ vài giây sau khi tôi làm lơ không thèm nhìn, hắn đã đứng trước mặt tôi và bảo:

    - Xích vào cái.

    - Gì đây? - Tôi ngẩng lên cho hắn một cái liếc.

    - Không thấy cả lớp chỉ còn mỗi bàn bà là 3 người sao.

    - Ừ! Đúng rồi đấy, cho bạn ấy ngồi đi.

    Một nhỏ tôi chả quen biết ngồi ở trong cùng tự động xích vô cho cả hai đứa còn lại xích vào. Hắn ngồi xuống hả hê cười tặng nhỏ một nụ cười trông tuyệt hết sức.

    - Bạn ông à? - Tôi hỏi hắn.

    - Đâu! Trong bàn này tôi quen mỗi mình bà.

    - Thế sao nó cởi mở vậy?

    - Vì tôi đẹp trai đến thế này cơ mà.

    Vẻ mặt hắn như không thể tin được là tôi không biết điều này.

    - Xì! Đừng có mà tinh vi.

    Hắn cười, chỉ tay lên bảng ra hiệu đã đến giờ học. Xí! Có ai thèm nói chuyện nữa đâu. Hắn hơi ít nói, tuy là lớp trưởng, nên đâm ra khó gần. Ở lớp, để ý thấy hắn nói chuyện với nhỏ Nguyên bí thư là nhiều nhất. Mấy lần lớp tôi chọc, nhưng sự im lặng đến khó chịu của hắn làm tụi tôi hơi ngượng, nên thôi. Chỉ

    có mỗi nhỏ Nguyên là đỏ mặt e thẹn. Hai người có chuyện gì không ta? Mãi nghĩ, nên thầy đọc đề toán tôi nhớ chữ mất chữ còn. Đành ngồi chờ hắn chép xong, mượn chép lại vậy. Ngồi chờ, tôi lại tiếp tục nghĩ. Cái tên này, đúng là quỉ quyệt. Thường ngày, ở trên lớp có bao giờ bắt chuyện với tôi đâu. Thậm chí hôm sinh nhật cái Nguyên, tôi ngồi gần hắn, hứng chí hỏi hắn tặng Nguyên cái gì. Hắn lơ, nhìn chỗ khác, không thèm trả lời.

    - Này! Chép đi.

    Hắn đưa vở trước khi tôi mở miệng hỏi.

    - Ờ! Cảm ơn.

    Tôi hơi bối rối.

    Cầm quyển vở hắn, trang giấy sực nức mùi thơm lạ, hồi nào tới giờ tôi chưa ngửi thấy ở quyển vở nào. Thế là theo thói quen hàng ngày, cứ cái gì thơm thơm là để lên mũi ngửi, tôi chun mũi áp vào vở hắn. Chà! Thơm thật.

    - Bà làm gì thế? -Hắn hỏi.

    - Ngửi! Vở ông có mùi thơm lạ ghê.

    - Vậy mà tôi cứ tưởng bà dám công khai “hun” vở tui trước mặt tui chứ.

    Đánh bộp vào đầu hắn một cái, nói giọng rè rè đe dọa hắn trong tiếng cười khúc khích của hai nhỏ bên trong:

    - Liệu hồn đấy. Hôm nay dở chứng hả?

    - Hơ! Đùa tí. Thích không? Đưa vở bà về nhà tui “ướp” cho.

    - Không cần.

    Con trai gì mà điệu thế không biết. Ướp vở để tạo đặc trưng riêng. Là con trai chứ có phải con... côn trùng đâu. Ý mà! Tôi phát hiện ra một điều thật thú vị. Trang giấy đầu tiên của quyển vở, hắn chừa trống và ghi tắt tên của ai đấy (chắc chắn là con gái): P.N.N để trong trái tim. Chỉ có điều thấy ngồ ngộ là trái tim chỏng ngược: đuôi chỏng lên trên, hai vòng cong chuyển xuống dưới.

    P.N.N, xem nào, mình có quen ai có tên viết tắt như vậy không ta? A! Nguyên bí thư. Nhưng nó là gì Nguyên cà?

    - Tên con Nguyên bí thư lớp mình đầy đủ là gì? Tôi hỏi hắn.

    - Đoàn Thục Nguyên. Hỏi chi vậy?

    Không trả lời hắn, tôi tiếp tục công việc đoán mò. P.N.N... P.N.N... là tên ai nhỉ? Tên con Nga à? Nhưng Nga là Diệp Nguyễn Hoàng Nga. Hay tên của Nghi, tổ trưởng tổ tư, nhỏ ngồi trên hắn. Nhưng mà tên lót của nó là Lâm. Thế thì lại không phải rồi. Cái Ngọc, hoa khôi lớp A5 thì sao? Nghe đâu nhỏ có để ý hắn. Nhỏ đó tên là: Phạm Nguyên Ngọc.

    - Thì ra là ông với nhỏ Ngọc... bla.. bla.. há há. Ghê nha.

    Tôi trả vở cho hắn, cười khoái chí.

    - Hôm nay uống thuốc chưa? Hay uống rồi mà quá liều. Hắn để tay cách trán tôi vào centimet, vờ khám bệnh.

    Gạt tay hắn ra, tôi chỉ vào vở hắn.

    - Đây này: “P.N.N” là gì. Nhỏ Ngọc lớp A5 chả phải có tên viết tắt là vậy à.

    - Im nào! Nó ngồi ở trên kia kìa.

    Hắn chỉ tay lên bàn trên:

    - Mà con đó tên là Hàng Nguyên Ngọc mà bà.

    Hắn đưa mắt nhìn tôi đang ngẩn tò te. Ai mà biết, lỡ đâu hắn nói xạo. Mà ai đời kêu

    “người đẹp” bằng “con đó” nhỉ? Lại càng không thể gọi người thương mình như thế. Thôi thì tạm tin vậy.

    - Chứ tên ai đấy?

    - Dĩ nhiên là người trong mộng.- Hắn cười “e thẹn”.

    - “Người trong mộng”?

    Tôi cúi rạp người xuống nói chuyện để tránh ánh mắt thầy.

    - Ừ!

    Hắn cũng làm giống như tôi.

    - Sao thế?

    - Không dám nói chuyện. Nàng nói chuyện thông minh lắm, nói chuyện với nàng sợ đỡ hổng nổi.

    - Vậy là chưa có gì hết. Thậm chí là nhá tín hiệu?

    - Nào dám! Nàng có nhiều vệ tinh cực. Với lại tôi cũng sợ nàng đi rêu rao. Quê chết.

    Ơ hay! Cái tên này lúc nào cũng tự tin đầy tràn, thế mà rơi vào lĩnh vực này lại nhát và tự ti thế nhỉ?

    - Đứa nào trong lớp mình à?

    - “P.N.N” - có tên đứa nào lớp mình đủ tiêu chuẩn không?

    - Hình như là... không.

    Hắn thở phào, chả biết nhẹ nhõm hay ngao ngán.

    - Vậy đưa tui làm quân sư cho nha. Nhìn ông tội nghiệp quá.

    - Thương hại hả?

    Giọng hắn đầy mỉa mai.

    - Đâu! Chỉ là hôm nay thích nhúng vô chuyện của ông thôi.

    Hai đứa bám sát như muốn ôm luôn cái bàn trong khi volume càng lúc nhỏ dần đến cực min thì thầy đã đứng ngay cạnh.

    - Hai anh chị tới đây học hay để tâm tình hả?

    Ặc! Thầy thật ác mồm ác miệng.

    Về đến nhà, mới ngồi trước cái computer nghịch linh tinh với đồ họa photoshop tí thì hắn gọi:

    - Bà Duyên đấy à. Chuyện quân sư của bà tính sao?

    Chuyện lạ có thật đây này, hắn gọi điện cho tôi. Cái kiểu người thường ngày thì lơ, khi cần lại bắt chuyện là tôi chúa ghét. Nhưng đã trót hứa, thôi thì cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ (tôi là người sống có trách nhiệm thế đấy).

    - Ông và “P2N” (tôi tạm thời gọi là vậy, vì hắn chưa tiết lộ tên) đã từng nói chuyện qua chưa? “P2N” biết sự hiện diện của ông trên đời chứ?

    - Đã từng. Thừa biết là có tôi trên đời.

    - Thế thì khâu đầu tiên: bắt chuyện với nàng nhiều vào. Sau đó...

    Tôi bắt đầu vẽ đường cho “heo” chạy (hắn chả mập tẹo nào, chỉ là vì ghét ai thì tôi kêu vậy). Tôi vẽ đường bằng tằng là quằng, chả thèm đi đường tắt, cứ thích đi đường vòng. Đến nỗi thằng em của tôi đang chơi trò xếp hình ngay cạnh cũng phải ra dấu hiệu “stop here” vì nó thấy quá ồn ào (tiếng tôi lẫn với tiếng bé Xuân Mai của nó).

    Tụi bạn trong lớp thấy lạ khi tôi và hắn trở nên rù rì rủ rỉ, đôi khi đánh bộp chát lên bàn đầy khoái chí (lúc hắn thấy ý kiến đó quá hay). Ờ mà cả tôi cũng không hiểu nổi tại sao mình lại phải chạy theo cái chức quân sư này mãi chứ. Đêm đêm lại gác tay lên trán tính kế sách cho hắn. Hâm mất rồi.

    Hắn đáp xe trước cổng nhà tôi. Gọi í ới.

    - Gì thế? -Tôi hỏi.

    - Kế hoạch phá sản. Nàng không nhận. Hắn chìa hai tờ báo Mực Tím cho tôi xem.

    - Sao thế? -Tôi thộn mặt ra, không lẽ kế hoạch của tôi đổ bể? Sao thế được, hay thế cơ mà. Tôi bảo hắn sáng sớm thứ sáu chạy tới bưu điện, mua hai tờ báo Mực Tím còn thơm mùi mực rồi chạy tới nhà nàng. Nói rằng: “Sáng sớm bà chủ tiệm bảo mua mở hàng hai tờ. Đành chấp nhận. Chạy ngang qua nhà bạn nên mang tặng nè”. Đấy! Một câu nói dối hoàn hảo và dễ thương đến thế.

    - Nàng ra trong tình trạng còn... ngái ngủ, sợ nàng quê nên tui dzọt luôn.

    - Thế thì tại ông chứ không phải tại kế hoạch của tôi nhá.

    - Có nói gì đâu.

    - Vậy chứ tới đây làm gì?

    - Tặng bà một tờ. -Hắn nói tỉnh rụi.

    -Chà! Của thừa đây mà.

    - Sao lại nói vậy? Dù gì bà cũng là quân sư, chỉ đứng sau nàng của tôi thôi.

    Tôi cầm lấy một tờ báo rồi đi luôn vô nhà.

    - Ê! Tui chờ bà đi học luôn nha.

    - Chi? Tui chưa ăn sáng.

    Tôi thấy hắn kì cục lắm rồi.

    - Thì tui dẫn đi ăn. Coi như trả công.

    - “Dẫn”? Xin lỗi, tui tự biết đi. Tôi dông thẳng vào nhà, mặc kệ hắn ngoài cổng.

    Dắt xe ra ngoài. Trời, hắn vẫn còn đứng ở đó. Chẳng biết sáng nay có đứa nào đi học ngang qua đường nhà tôi không? Mồm miệng giang hồ đồn đại là ghê lắm. Và mặc cho hắn đòi trả công, tôi nhất định đi thẳng tới lớp học. Không thèm ăn sáng. Cứ tưởng hắn sẽ theo luôn vào lớp học, ai dè hắn lại đi ăn sáng một mình.

    Vào lớp học được chừng khoảng nửa tiếng, cái bụng tôi sôi ùng ục. Hắn ngồi cạnh cười hả hê. Ra khỏi lớp học thêm, hắn kéo tôi ở lại “một - xí - thôi”. Khi chỉ còn 2 đứa trong lớp, hắn chìa cho tôi một bịch xôi.

    - Hơi nóng! Nhưng ăn đi cho đỡ đói.

    Rồi hắn chạy đi không quên kèm theo câu rõ tính ma giáo. “Cố gắng giúp đỡ tôi nhé”. Bịch xôi nguội ngắt mà hắn bảo là “hơi nóng”.

    Và rồi sáng hôm sau, tôi đã hiểu thế nào là “hơi nóng” của hắn. Nhìn gương mặt mình trong gương thì biết, tôi nhận ra hai cái mụn “bé bé xinh xinh” ở hai bên má mà dù đứng cách xa cái gương tôi cũng thấy. Càng dể nỗi mụn hơn nữa khi tôi xem offline của mình. Hắn gởi cho tôi mấy đường link của các bài hát đầy tình cảm (mà đáng nhẽ ra hắn phải gởi cho “P2N” của hắn). Cũng có thể hắn gởi cho mình tham khảo và góp ý kiến. Tôi nghĩ vậy.

    Nhưng thật là... ngốc đến không thể tả. Tôi đã bảo là gởi cho mỗi mình nhỏ thôi mà, đằng này lại gởi cho cả list bạn của hắn. Bằng chứng là cái nick ảo tôi vừa làm để vô chọc hắn, hắn cũng gởi nốt.

    Thế là sau bao lần đi trật hết đường ray này đến đường ray nọ (tôi bảo hắn gọi điện thoại “tám” với “P2N” thì hắn lại gọi điện “chín” với tôi về việc: Nói gì? Nói ra sao? Tôi bảo canh đo thời tiết mà bày tỏ tình cảm: Mưa thì có áo mưa cho nàng, nắng thì một bịch nước mía mát lạnh lúc ra về. Hắn lại... đi cùng ô với tôi khi trời mưa vì nhỏ có người đón về rồi. Một bịch trà sữa Trân Châu cho tôi khi trời nắng vì nàng đi cùng tụi bạn nên không dám đưa). Tôi đã chịu hết nổi cùng với mớ đồ “nàng - không - nhận - nên - gởi - sang - tôi”. Thế là vào một ngày không hẹn trước, tôi bùng nổ khi thấy hắn chạy ào vào lớp đưa cho tôi li kem gần tan chảy thành nước với câu:

    - Nàng không thích kem này.

    Nhìn li kem cũng đủ biết sau một hồi năn nỉ ỉ ôi nàng vẫn không nhận, hắn mới... nghĩ đến đưa cho tôi. Quá quắt lắm rồi!

    Ra về. Sân trường còn mỗi tôi với hắn. Đổ li kem tôi giữ trong hai tiết vừa rồi xuống đất trước mặt hắn - hành động thô thiển nhất mà tôi từng làm. Tôi nói gần như bật khóc:

    - Ông quá đáng lắm. Tất cả tôi nhận từ ông với danh nghĩa là trả công chỉ là đồ thừa, đồ bỏ đi vì “P2N” không nhận. Lâu nay tôi nhận là vì sợ ông tổn thương. “P2N” đã không nhận mà tôi cũng phẩy tay nốt thì quả thật là nhẫn tâm. Dù sao đó cũng là những trò tôi bày ra.

    - Nhưng Duyên thấy những thứ đó thế nào?

    - Đã bảo chỉ là đồ thừa mà lại.

    Tôi đỏ quạu.

    - Không đâu. Là những món quà chứa tất cả tấm lòng của Hữu

    đó chứ. Duyên không hiểu à? Không cớ gì mà tất cả món quà đều bị “P2N” từ chối khi Hữu có một quân sư tài ba như Duyên.

    - Sao cơ?

    Đầu tôi bây giờ như rối mạng.

    - Tại sao Duyên không để ý đến đến trái tim bị đảo ngược. Nếu Duyên cũng đảo ngược quyển vở lại mà xem thì ra chữ gì.

    - Ra chữ... N - N - D.

    Tôi trả lời chậm chạp sau 15 giây suy nghĩ.

    - Ừ! Tên Duyên đấy. Nguyễn Ngọc Duyên.

    Trời! Không thể tin được. Có ngồi tự phịa, suy diễn lung tung tôi cũng không nghĩ ra đó là tên mình được. Mà làm sao nghĩ ra khi tôi không đảo ngược trái tim lại cơ chứ. Vậy tức là người vẽ đường cho heo chạy bấy lâu nay - là tôi đây biến thành con lừa chạy theo hắn mà không biết. Trong khi đó tôi lại vô tình cho tên “heo” đó bí kíp để chinh phục tôi. Nhưng cũng may là tất cả đều bị phản tác dụng vì hắn toàn làm theo lời chỉ dẫn của tôi để áp dụng cho chính tôi. Tôi chỉ bị shock về phần cái tên. Hay nói đúng hơn tôi bị tê liệt toàn thể hệ thần kinh trung ương chỉ còn lại con tim đang nhảy múa lung tung...

    - Hữu... thích Duyên từ khi phát hiện ra tên tụi mình mà ghép lại thì thật là ý nghĩa: Song - Ngọc - Hữu - Duyên. Chúng mình có duyên mà...

    Tôi ù chạy đi, để lại hắn chôn chân dưới cây phượng nói với theo:

    - Hữu chờ câu trả lời đấy.

    Ừ! Chờ đến khi con tim nhịp nhàng trở lại, tôi sẽ trả lời... Hữu nhé!
    - Hãy chú ý đến suy nghĩ của bạn; chúng sẽ trở thành lời nói.
    - Hãy chú ý đến lời nói của bạn; chúng sẽ trở thành hành động.
    - Hãy chú ý đến hành động của bạn; chúng sẽ trở thành thói quen.
    - Hãy chú ý đến thói quen của bạn; chúng sẽ trở thành tính cách.
    - Hãy chú ý đến tính cách của bạn; chúng sẽ trở thành số phận của bạn!


    Luôn luôn cố gắng vươn tới dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào và thay đổi môi trường xung quanh chứ đừng chỉ để hoàn cảnh quyết định số phận bản thân.

  7. #17
    Đệ tử ĐDT Member bức tường's Avatar
    Ngày tham gia
    09 Dec 2006
    Đang ở
    Hanoi
    Bài viết
    106
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    57

    Mặc định Re: Romatic story

    Cho anh mượn em nhé
    Để anh khoe với mẹ
    Con đã có người yêu
    Cô ý xinh lắm nhé

    Cho anh mượn em nhé
    Để anh khoe bạn bè
    Người yêu tao tuyệt lắm
    Cô ý giỏi giang ghê

    Cho anh mượn đi mờ
    Cho vần thơ rực rỡ
    Mượn nụ cười đượm nắng
    Cho câu hát bâng quơ

    Em cho anh mượn đi
    Mượn ngón xinh anh vẽ
    Mắt em huyền tóc nhẹ
    Để anh đắm say nghe !
    ...

    Anh chỉ có trái tim
    Giữa biển trời nhỏ bé
    Em giữ lấy làm tin
    Đừng đánh rơi em nhé !
    ArchiTong

  8. #18
    Đệ tử ĐDT Member bức tường's Avatar
    Ngày tham gia
    09 Dec 2006
    Đang ở
    Hanoi
    Bài viết
    106
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    57

    Thumbs up Nhớ kẻ lạnh lùng.

    Nhớ kẻ lạnh lùng



    Anh châm lửa hút một điếu thuốc lá rồi lại ngồi đó sửa máy cho tôi như một tảng đá, vô cảm. Chính hành động đó làm trỗi dậy tính kiêu căng ngự trị trong tôi. Và tôi quyết chí "hạ gục" anh.

    Trời đã bắt đầu sang thu. Những cơn gió thu Hà Nội se lạnh, lòng thấy buồn và cô đơn, giá mà bây giờ được cầm đôi tay ấm áp của anh như ngày xưa.

    ... Ngày công khai chuyện tình cảm với anh. Có lẽ ai cũng sẽ bất ngờ bởi chẳng ai nghĩ rằng tôi lại yêu một người như anh. Trong con mắt mọi người, anh lạnh lùng khô khan - ai cũng cho tôi là khờ dại.

    Anh hơn tôi 8 tuổi. Không có điểm gì nổi bật, vẻ bề ngoài không gây nhiều ấn tượng. Tóm lại, anh không có chút gì giống với mẫu người đàn ông mà tôi tưởng tượng. Vậy mà, không hiểu vì sao, tôi lại yêu anh.

    Hồi đầu gặp anh, cảm giác đầu tiên của tôi hội tụ ở từ "ghét". Tôi gặp anh cũng vào một ngày khi anh đến nhà tôi sửa máy tính vì anh là bạn của chị - một kỹ sư máy tính. Nhìn anh - cảm giác không mấy thân thiện bởi lẽ anh cắt đầu đinh, chiếc áo sơ mi màu trắng hơi nhàu và quần bò mài sờn bạc - một kẻ chẳng có chút hấp dẫn gì cứ lạnh tanh.

    Anh ngồi ở góc phòng hí hoáy sửa máy mà không nói lời nào. Khi tôi hỏi "máy của em đã được chưa ạ, tại sao nó lại hỏng thế anh?". Anh nhìn tôi và chỉ nói một câu "vì máy bẩn chứ sao". Thế bao giờ anh mới chữa xong ạ? Tôi hỏi tiếp thì anh cũng chỉ trả lời "hơi lâu đấy". Tôi đưa mắt khiêu khích, anh chỉ nhếch môi không thèm quan tâm. Anh châm lửa hút một điếu thuốc lá rồi lại ngồi đó sửa máy cho tôi như một tảng đá, vô cảm. Chính hành động đó làm trỗi dậy tính kiêu căng ngự trị trong tôi. Và tôi quyết chí "hạ gục" anh.

    Bắt đầu chiến dịch của mình bằng cách tìm cớ tiếp cận anh nhiều hơn.

    Lúc vờ hỏng máy tính, lúc nhờ anh mua máy in. Anh vẫn giữ "bộ mặt sắt" ấy mỗi lần gần tôi. Điều đó càng làm tôi ấm ức hơn.

    Cả tháng trời, tôi vẫn không làm thay đổi được "khối sắt đó". Nhưng hình như chính trái tim non trẻ của tôi lại đang rung động dữ dội, điều trước đây, có nằm mơ, tôi cũng không nghĩ đến. Càng gần anh, càng thấy có điều gì đó rất bí ẩn, thôi thúc tôi phải khám phá. Song bản tính kiêu kỳ không cho phép tôi bại trận. Rồi một ngày...

    Hôm ấy, sau buổi sinh nhật của chị bạn, tối muộn nên anh đưa tôi về nhà. Suốt quãng đường đi, không ai nói với ai câu nào. Gần tới ngõ rẽ vào nhà tôi, như có một luồng giao cảm vô hình, cả anh và tôi đều dừng xe lại. Anh ngước mắt nhìn lên bầu trời. Vô thức, tôi ngước nhìn theo anh. Sau khoảnh khắc im lặng, mắt anh bỗng long lanh. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mắt anh thiết tha đến thế. Đôi tay run run, trái tim tôi như bỗng nhảy ra khỏi lồng ngực, nghẹt thở. Tôi chờ đợi một câu nói...

    Nhưng khoảnh khắc thời gian vẫn trôi theo mùa thu, giữa tôi và anh vẫn là một khoảng cách mơ hồ... Làm gì đây? Tôi quay lưng lại phía anh, mắt đã rưng rưng ngấn lệ. Dắt chiếc xe đạp quay đi nặng nề, nhưng trái tim thì vẫn hướng về phía sau. Tôi đã chờ đợi một cánh tay níu giữ lại. Và anh đã làm như thế...

    Vậy là tôi trở thành người chiến thắng. Anh đã không thể giấu lòng mình. Nhưng không hiểu sao tôi không có cảm giác hả hê chút nào khi anh nói: "Anh cần em trong cuộc đời mình".

    Ngược lại, "kẻ lạnh lùng" đã ngự trị trong tim tôi. Lặng đi trước lời tỏ tình không chút sắp xếp của anh, để rồi tôi ôm chầm lấy anh mà không suy nghĩ.

    Từ giây phút ấy, "bộ mặt sắt" của anh đã dịu lại. Đôi mắt anh nhìn tôi đầy thân thương, trìu mến và ấm áp. Tình yêu anh dành cho tôi còn là sự nâng niu của một người anh dành cho một người em gái. Anh gọi tôi với cái tên thân mật là Bam. Với anh, Bam dường như là tất cả. Còn trong mắt tôi, anh trở thành một hình mẫu hơn hẳn những người con trai khác, dù anh có thể rất bình thường.

    Chiều thứ bảy nào, tôi và anh cũng đi dạo dưới con đường đầy lá vàng rơi. Đó cũng là sở thích của cả hai đứa. Tôi thích cảm giác được anh ủ ấm hai bàn tay. Anh thường bảo rằng: "Khi không còn một chiếc lá nào màu xanh thì Bam mới không còn là của riêng anh nữa".

    Cứ tưởng rằng, tôi và anh sẽ sống mãi những ngày như thế. Song ở đời, hạnh phúc thường lảng tránh người đi tìm nó. Buổi tối nghiệt ngã ấy, tai nạn đã xảy đến với anh. Cuộc đời đã cướp mất "kẻ lạnh lùng", cướp mất tình yêu đầu đời của tôi. Lần ấy, tưởng như tôi suy sụp hoàn toàn.

    Rồi, hơn ba năm cũng đã trôi qua...

    Ba năm trôi qua, đã có biết bao người con trai đã đến rồi đi qua cuộc đời. Nhưng trái tim tôi đã thuộc về quá khứ cùng mối tình với anh hôm nào... Bạn bè bảo tôi điên. Tôi im lặng... Bởi đâu có ai hiểu được rằng, anh đi rồi nhưng mang theo tất cả những gì tôi có: rung động đầu đời, sự hồn nhiên và cả trái tim nhỏ bé non nớt nữa.

    Giờ đây, tôi không còn là chiếc lá xanh mỏng manh ngây thơ mà đã là một "người phụ nữ" từ lâu rồi, một chiếc lá đã bị ngắt dở đang treo lơ lửng trên cành, nửa muốn rơi hẳn xuống, nửa muốn hồi sinh. Cũng có thể là tôi đang hối hận, nhưng chưa dám thừa nhận là mình nuối tiếc. Vì tôi vẫn còn yêu anh.

    Chiều nay, lại một mình lang thang trên phố vắng. Nhìn lá vàng rơi nhẹ bay theo gió, tôi thầm thì: "Anh ơi, lá vẫn xanh nhiều lắm... Và dù lá chẳng còn xanh, em vẫn mãi là Bam của riêng anh!".

    Liệu rồi, có ai sẽ đến để giúp tôi hiểu rằng, chính tôi cũng cần phải trở lại làm một "chiếc lá xanh"?



  9. #19
    Nhập môn đồ đệ ĐDT Member thang.nm's Avatar
    Ngày tham gia
    25 Mar 2009
    Tuổi
    39
    Bài viết
    8
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    49

    Mặc định Re: Romatic story

    Chiều thu hà nội...
    Một thoáng mưa bay...chiều hà nội...
    Anh và em...hai người xa lạ...
    Chẳng hẹn hò mà ... tình cờ quen nhau...
    Ta bước chung....trên một con đường....
    Hoàng Diệu phố em ơi....nhớ không...
    Trân trọng/Best regards!


    Thang.nm
    B4 - 1999/2002 - 098358411 xxx xxx xxx
    www.vib.com.vn
    www.chelseavn.com
    www.hvnh.edu.vn
    "Không có gì quý hơn tình bạn, lúc xa rồi ta mới biết bạn ơi..."

Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Các Chủ đề tương tự

  1. Học tiếng Anh với America’s Story
    Bởi ngayxua trong diễn đàn Ngoại Ngữ
    Trả lời: 5
    Bài viết cuối: 17-11-2008, 01:57 PM
  2. Love story
    Bởi blue_horizon trong diễn đàn CLB Văn Thơ
    Trả lời: 32
    Bài viết cuối: 11-04-2007, 10:59 PM

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •